"HƠN 200 BỘ ĐỘI MIỀN BẮC , PHẦN LỚN LÀ SV CỦA ĐH XÂY DỰNG HÀ NỘI , TRONG NGÀY 3/10/1973 , ĐÃ CHẾT TẠI TỈNH KIẾN TƯỜNG VÌ BỊ TRỰC THĂNG VNCH PHÁT HIỆN VÀ TẤN CÔNG . . ." ; BÀI 2 .
NGUỒN : hotinhtam.vnweblogs.com/post/.../316753 - Vietnam
(Bài sau đây , do một cựu bộ đội của trung đoàn 207 quân đội miền Bắc , viết về trận đánh này dưới khía cạnh tâm linh/siêu hình : anh Lâm , nhân vật chánh trong câu chuyện , đã thấy năm đồng đội đã chết (trong đó có Tùng) hiện về trong những đêm mưa gió . Tôi lại phát hiện được 1 điều rất hy hửu là anh Lâm đã có niềm tin nơi Chúa khi anh đã dùng một số từ quen thuộc , mà chỉ có người Công giáo mới dùng (đoạn đánh dấu bằng màu tím ở gần cuối bài) . - - Tài ) .
Thế giới tâm linh từ tiền kiếp- cùng vong hồn lính trận- Hồ Tĩnh Tâm
Kính viếng hương hồn đồng đội Trung đoàn 207 Quân khu 8
Thế giới tâm linh từ tiền kiếp- vong hồn lính trận
(Hồ Tĩnh Tâm) .
Bao giờ cũng vậy. Cứ vào quá nửa đêm, của những đêm mưa gió ẩm ướt nhất, Tùng lại lặng lẽ đẩy cửa bước vào, lướt thướt trong bộ quần áo ướt sũng, mái tóc xù rối bù, đôi môi tím tái, ánh mắt buồn rười rượi.
- Lạnh quá! Cho tao xin điếu thuốc!
Đã quá quen thuộc với sự xuất hiện trong những đêm mưa gió của Tùng, Lâm lặng lẽ đưa cho Tùng gói thuốc Đà Lạt, cùng cái quẹt zippo Harley Davison, vỏ thép phía sau xam xám màu xám đen của thời gian. Tùng chỉ rút ra một điếu. Im lặng đánh lửa nghe keng một tiếng. Im lặng châm điếu thuốc, rít một hơi dài, phả khói tuôn mù mịt. Rồi lặng lẽ quay ra, ngoái đầu lại nói, “Mày giữ lấy gói thuốc để thức mà viết, đêm dài lắm”.
Khép nhẹ cánh cửa lại. Tùng như tan biến vào màn đêm thăm thẳm.
1. Lâm bị đau lưng và bắt đầu tê nhức chân trái. Càng ngày càng đau. Đôi lúc đau thắt đến không thể đi được. Bóng đè. Bóng đè từng đêm, từng đêm. Có ai đó thường chui vào giấc ngủ chờm chợp nặng nề của Lâm, thường vào lúc hơn bốn giờ sáng, khi mười đầu ngón tay gõ trên bàn phím bắt đầu dội đau từng cơn vào lồng ngực, và não trong đầu khô đét lại, lắc kêu lọc sọc. Người đó không rõ hình hài. Người đó nhạt nhoà. Người đó cứ lặng lẽ nắm lấy bàn chân trái của Lâm léo xuống, kéo tụt xuống, kéo tụt xuống hun hút mãi. Lâm giãy dụa tìm cách chống cự, nhưng có vẻ như người đó mạnh hơn, cứ kéo tụt Lâm xuống, tụt sâu xuống, dọc theo con đường hầm lạnh lẻo, sâu hun hút, âm âm màu tử khí. Khi đã cảm thấy hoàn toàn bất lực, đã sắp chạm vào cánh cửa của thế giới vĩnh hằng, Lâm buộc lòng phải co cả hai chân, đạp thẳng một cú thật mạnh vào giữa mặt của con người bí ẩn với hình hài nhoà nhạt ấy, cùng với tiếng hét thất thanh đòi sự sống. Tim đập thình thình. Hơi thở gấp gáp. Mồ hôi túa ra đầm đìa. Lâm biết mình đã thoát khỏi cơn bóng đè, thoát khỏi sự lôi kéo vào vĩnh hằng của cái chết.
Và… Lâm biết rằng, nhất định phải tìm về ấp Bàu.
Gần lắm. Chỉ cần chạy Honda chừng ba tiếng đồng hồ, ngồi xuồng (ghe) máy chừng hai tiếng nữa, là đến. Đến nơi mà chỉ sau một trận đánh, cả tiểu đoàn đang thương vong nặng của Lâm, chỉ còn sống sót vài người. Đó là trận đánh hết sức bất ngờ, khi tiểu đoàn què quặt của Lâm, bị trung đoàn 10 sư 7 Sài Gòn, (tôi thuộc TĐ 2 của Tr.đoàn này .--Tài) dùng trực thăng và chiến xa M113 đổ quân chụp đánh, vào lúc hừng đông, giữa bốn bề nước nổi. Trận đánh vô tiền khoáng hậu ấy, phần chiến bại thuộc về tiểu đoàn Lâm, bởi tiểu đoàn không còn đủ binh lực để chống trả, sau nhũng trận đánh triền miên, kéo dài gần suốt một tháng trời ròng rả, quân số thương vong đã khiến tiểu đoàn vơi đi phân nửa, đạn dược đã lâm vào báo động cạn kiệt. Đó là trận đánh có tính kinh điển của đối phương. Nghĩa là mới năm giờ sáng, phản lực F4 đã nhào xuống đánh bom vô hồi kì trận. Sau đó là pháo bầy cấp tập của 105 ly, 155 ly, với đầu đạn pháo khoan, pháo chụp, pháo phát quang, gầm thét xối xả như giông bão. Rồi bộ binh thiện chiến, dưới sự yểm trợ hoả lực của M113 và M48 bắt đầu xung phong. Tiểu đoàn gồng mình chống cự và đánh trả quyết liệt. Lính tráng bị bom pháo băm vằm, bị đạn nhọn đốn ngã, xác người bấy bá, vung vãi, bị vùi dập xuống bùn sình, bị rắc lên phơi trên rừng tràm. Máu đỏ chan hoà cùng với nước phèn lênh láng.
Chiến trường xưa đã chìm xuống theo những mùa lũ chụp. Ấp Bàu tái sinh từ xương máu anh em D1- E207. Đã hơn bốn mươi năm. Thời gian đủ cho những người con trai lấy vợ, trở thành ông nội, ông ngoại. Thời gian đủ cho xóm làng nơi nơi trở nên trù phú. Nhưng ở đâu thành thị tứ, thành phố thị, còn ở ấp Bàu, làng xóm vẫn bàng bạc đắm chìm trong nghèo đói, giữa ngun ngút Tháp Mười năm hai mùa mưa nắng.
Lâm tìm đến nhà anh Tư, cùng anh tư ra quỳ chân trước miếu Bắc Bỏ. Hương khói là đà. Âm hồn lãng vãng. Ai cũng nói, sao tới giờ này, vẫn chưa ai chỉ cho họ đường về quê Bắc. Hà Nội. Hà Đông. Hà Tây. Hà Bắc. Bắc Ninh. Bắc Giang. Quảng Ninh. Hải Phòng. Hưng Yên. Hải Dương… Gần lắm. Một hai ngàn cây số. Nhưng họ biết đường nào mà đi. Những nẻo đường chiến trận đã bị xoá bỏ. Những cung đường mới với biết bao ngã tư, ngã năm, họ biết đi đường nào. Họ hầu hết là sinh viên, hai mốt, hai hai tuổi. Trẻ lắm. Trẻ đến đau nhức vì chết trận, vì bơ vơ giữa bưng biền, vì ngập chìm trong bùn đất, thân xác không toàn thây. Họ biết, họ luẩn quẩn ở đây, chen chúc trong miếu Bắc Bỏ chật hẹp, vậy cũng là quá đủ, bởi dân tình ấp Bàu, mãi tới giờ này vẫn còn nghèo xơ nghèo xác. Họ không có điều gì phải oán trách cư dân ấp Bàu, họ chỉ biết cám ơn những con người chân tay đen đúa bùn phèn, vài ngày sau trận đánh, đã chống xuồng vào rừng tràm ngập nước, tìm gom thân xác họ, đem về chôn cất trong một nấm mộ chung. Chỉ là từng phần, từng phần không toàn thây, của những hình hài bị bị băm vằm và xé nát, bởi đạn bom, bởi xích sắt chiến xa. Họ làm sao có thể đứng dậy, để tựa vào nhau mà đi, mà lần đường tìm về quê cha đất tổ.
- Tùng ơi! Mày là thằng may mắn nhất, trong tất cả những thằng chết cùng mày trong trận đánh, nhưng tao biết mày nằm ở đâu trong nấm mộ này. Mày chờ nhen! Tao sẽ cùng bạn bè đi cầu cậy các nhà ngoại cảm.
- Vớ vẩn. Đồng đội không tìm nhau thì thôi. Các nhà ngoại cảm, họ biết gì về bọn tao. Đừng tốn tiền cho những trò vớ vẩn. Có tốt thì xây cho bọn tao ngôi nhà, chứ dưới này lạnh lắm.
2. Lâm bệnh. Các bác sĩ đều nói rằng, cột sống của Lâm có vấn đề. Cách khôn ngoan nhất bây giờ là phải mổ. Thế nhưng Lâm vẫn tự lừa mình, vẫn uống thuốc Nam và bấm huyệt. Lâm giấu bệnh tật để được cùng anh em ra đảo. Lâm đem theo ra đảo hàng tá thuốc giảm đau, nhưng đó cũng chỉ là sự đánh lừa cảm giác. Thế nhưng bằng cách đánh lừa đau đớn ấy, Lâm đã tựa vào bạn bè, lần mò ra tận Hòn Ụ, Hòn Đước, Hòn Tre Vinh, Hòn Tre Nhỏ trong quần đảo Hải Tặc. Một cách sám hối với đồng đội, về những gì chưa làm được. Nén chịu những cơn đau, Lâm một mình lê lết trên quần đảo, tha thẩn chụp những tấm ảnh, mà Lâm nghĩ rằng, ngộ nhỡ sau này có bị liệt, Lâm sẽ khó hòng mà chụp được.
Tùng và Kiệm lên Sài Gòn, tìm đến thăm Lâm, trong một đêm Sài Gòn mịt mùng mưa gió.
- Mày phải mổ. Mày cứ yên tâm vào viện mà mổ. Bọn tao sẽ hợp sức lo cho mày. Bọn tao sẽ biết cách hợp sức lo mọi chuyện cho mày. Mày phải mổ, để còn đi mà viết. Viết gì cũng được, miễn là viết về sự thật cuộc đời.
Cơn đau đã đến hồi hành hạ thân xác tới trào nước mắt. Chúa phái thiên sứ đưa Cỏ Vàng đến an ủi Lâm. Chúa phái thiên sứ giúp vợ Lâm vượt qua các cửa ải để làm các thủ tục giấy tờ cho Lâm. Chúa phái các thiên sứ nhẹ nhàng đặt Lâm lên bàn mổ. Chúa ban cho Lâm niềm đam mê khát vọng, về sự thật tình yêu được sống để làm người.
Lần này, ngoài Tùng và Kiệm, còn có Thơ, Cường và Hoành, tìm đến thăm Lâm. Cũng vào lúc nửa đêm, nhưng không phải là một nửa đêm mưa gió, mà là một nửa đêm có trăng hạ tuần rất đẹp. Cả năm người đồng đội đều đứng, lặng lẽ nhìn Lâm một lúc rồi ra đi.
Yên ả đến nghẹn ngào bật khóc.
HTT
No comments:
Post a Comment