Search This Blog

Showing posts with label pháp luân công. Show all posts
Showing posts with label pháp luân công. Show all posts

Monday, September 3, 2012

Các Thành Viên Mới của Ủy Ban Thường Vụ Đảng Cộng sản Trung Quốc Đã Được Quyết Định, Nguồn tin cho biết In Email
Tác giả: Chen Jing & Jack Phillips   
Thứ hai, 03 Tháng 9 2012 15:01
The 17th Chinese Communist Party (CCP) Congress on Oct. 21, 2007 in Beijing. An insider says that the new Standing Committee will be reduced to seven members. (Guang Niu/Getty Images)Hình ảnh Đại hội lần thứ 17 ngày 21 tháng Mười 2007 tại Bắc Kinh. Một nguồn tin bên trong cho biết Ủy ban Thường vụ sẽ được giảm xuống còn 7 thành viên. (Guang Niu/Getty Images)
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đang che chắn một cách sít sao cho các cá nhân mà sẽ được bổ nhiệm trong cuộc chuyển giao quyền lãnh đạo tối cao trong Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị (Politburo Standing Committee), cơ quan quyền lực cai trị cao nhất tại Trung Quốc. Tuy nhiên một danh sách gần đây mà Đại Kỷ Nguyên Thời báo nhận được từ một người bên trong hàng ngũ ĐCSTQ cho thấy rằng hội đồng ra quyết định đầy quyền thế này sẽ được tinh giảm xuống còn bảy thành viên, với các vị trí đứng đầu bộ phận an ninh và tuyên truyền sẽ bị bỏ ra.

Danh sách cho thấy Tập Cận Bình (Xi Jinping), người đã được tiên đoán rộng rãi là sẽ thay thế vị trí lãnh đạo cao nhất của Hồ Cẩm Đào (Hu Jintao), sẽ giữ chức Tổng bí thư và Chủ tịch nước, trong khi đó Lý Khắc Cường (Li Keqiang) sẽ thay Ôn Gia Bảo (Wen Jiabao) làm Thủ tướng, đúng như mong đợi. Họ sẽ chính thức tuyên thệ nhậm chức vào kỳ Đại hội đảng lần thứ 18, dự đoán sẽ diễn ra vào tháng 10 này.

Ủy ban Thường vụ Bộ chính trị hiện nay có 9 thành viên, đó là kết quả của lần mở rộng trong kỳ đại hội đảng thứ 16 năm 2002. Vào lúc đó, Giang Trạch Dân (Jiang Zemin) đã tấn phong thêm 2 thân tín là La Cán (Luo Gan) và Lý Trường Xuân (Li Changchun) nắm giữ lần lượt các vị trí an ninh và tuyên truyền. Chức năng chính yếu của 2 người này là bảo đảm cho chiến dịch bức hại môn tập tinh thần Pháp Luân Công do Giang phát động tiếp tục được tiến hành khi mà y không còn giữ chức đứng đầu ĐCSTQ nữa. Duy trì chiến dịch này đòi hỏi huy động nguồn lực quốc gia khổng lồ để bôi nhọ và giam cầm các thành viên Pháp Luân Công trong các trại lao động, nơi mà họ bị tra tần và tẩy não nhằm cưỡng bức họ từ bỏ đức tin của mình.

Đứng đầu Ủy ban Chính trị và Lập pháp (Political and Legislative Affairs Committee - PLAC) là Chu Vĩnh Khang (Zhou Yongkang) - một người trung thành nữa của Giang. PLAC là một cơ quan mật và có tầm ảnh hưởng cực kỳ rộng đến việc điều khiển hệ thống cảnh sát, dân quân dự bị (paramilitary forces), và cả tòa án và nhiều cơ quan khác.

Động thái đưa vị trí Tổng trưởng của PLAC từ Ủy ban Thường vụ về lại vị trí 24 thành viên Bộ chính trị, nơi mà nó sẽ được trông nom và giám sát nhiều hơn, là một việc hệ trọng trong hoàn cảnh chính trị hiện tại. Khá nhiều viên chức Đảng cộng sản cấp cao đã từng biểu lộ sự quan ngại rằng vị trí này là quá quyền lực và đe dọa đến quyền tối thượng của Chủ tịch và Tổng bí thư Đảng.

Thạch Tang Sơn (Shi Zhangshan), một chuyên gia về chính trị Trung Quốc sống tại Washington DC, nói rằng  các vị trí cho PLAC và bộ tuyên truyền  hiện tại đang được nắm giữ bởi các đồng minh thân cận của cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân và những vị trí này bị bỏ ra ngoài vì chúng quá sát với trung tâm quyền lực. Ông Thạch đưa ý rằng PLAC đã lớn mạnh lên đặc biệt một cách quá quyền lực, khó quản lý và xa hoa. Ngân sách dành cho PLAC thậm chí còn lớn hơn quân đội, ông nói thêm.

Một  bài báo gần đây của Reuters cũng chỉ ra rằng vai trò của PLAC trong Ủy ban Thường vụ cũng sẽ bị hạ cấp. Chu Vĩnh Khang bị đưa vào danh sách nghỉ hưu trong năm nay và động thái làm giảm quyền lực của PLAC có thể được thấy qua cách kiểm soát người kế nhiệm của Chu, theo tin của hãng Reuters.

"Theo tình hình hiện tại, tổng trưởng của PLAC sẽ không có chân trong Ủy ban Thường vụ. Ông ta sẽ phải báo cáo cho một cá nhân khác trong Ủy ban Thường vụ. Cơ bản thì ông ta sẽ không còn tự tung tự tác được nữa." theo lời một quan chức đã nghỉ hưu của Đảng Cộng sản mà vẫn giữ được quan hệ gần gũi với các quan chức cấp cao nói với Reuters.

Chính trị gia thất thế Bạc Hy Lai (Bo Xilai), người mà chỉ còn một bước nhỏ nữa là có chân trong Bộ Chính Trị, hiện tại đang bị điều tra bởi Ủy ban Trung ương về Kiểm tra Kỷ luật (Central Commission for Discipline Inspection), theo các tin tức và tiết lộ từ Trung Quốc. Cho đến tận khi sụp đổ ngoạn mục đầu năm nay, Bạc Hy Lai là kẻ đối đầu và địch thủ chính của Uông Dương (Wang Yang).

Các Vai Trò Mới Trong Ủy Ban Thường Vụ Bộ Chính Trị, Theo nguồn tin cung cấp


Sau Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường, 5 thành viên còn lại của Ủy ban Thường vụ sẽ là :

Trương Đức Giang (Zhang Dejiang), người hiện là Bí thư tỉnh ủy của Quảng Đông (Guangdong) và Chiết Giang (Zhejiang), sẽ được bổ nhiệm vào vị trí Chủ tịch của Ủy ban Quốc gia của Hội đồng Tham vấn Chính trị Trung Hoa (National Committee of the Chinese People’s Political Consultative Conference)

Lý Nguyên Triều (Li Yuanchao), người đứng đầu Bộ Tổ chức Đảng (Party’s Organization Department) sẽ được bổ nhiệm là phó Chủ tịch nước.
Vương Kỳ Sơn (Wang Qishan) sẽ vẫn giữ chức phó Thủ tướng, dưới quyền Lý Khắc Cường.
Du Chánh Thanh (Yu Zhengsheng), hiện là Bí thư Thành ủy Thượng Hải, sẽ là Chủ tịch Ủy ban Thường vụ Quốc hội (Standing Committee of the National People’s Congress)
Uông Dương (Wang Yang), bí thư Thành ủy thành phố nam Quảng Đông, sẽ giữ chức Tổng trưởng Ủy ban Trung ương về Kiểm tra Kỷ luật - cơ quan chịu trách nhiệm điều tra tham nhũng và tội ác bởi các thành viên Đảng Cộng sản.
Đọc bản Tiếng Anh
Đọc bản Tiếng Hoa

Saturday, August 18, 2012

Khám phá chu kỳ luân hồi: Một phụ nữ giàu có, anh thư sinh và cô Vương
Tác giả: Hàng Minh

—Những câu chuyện có thật của quá khứ, hiện tại và tương lai
[Chanhkien.org] Lisa là một người bạn của tôi. Cô ấy là một người phụ nữ rất dễ cảm động và đa sầu đa cảm. Ngày hôm đó cô ấy dẫn bạn trai của cô đến nhà tôi để đưa anh ấy vào thôi miên. Cô ấy rất yêu người bạn trai này, nhưng cô ấy không cảm thấy hạnh phúc bởi vì mối quan hệ thật là khó khăn cho cô ấy. Cô ấy biết rằng tôi có thể thực hiện việc thôi miên vì thế cô ấy đã hy vọng rằng việc thôi miên có thể làm lộ ra sự thật nguyên nhân của những trở ngại trong mối quan hệ của họ. Bạn trai của cô ấy đồng ý bởi vì anh ấy thích thú trong việc thôi miên.
Đầu tiên chúng tôi ngạc nhiên khi biết rằng khi thôi miên anh ấy bắt đầu ngáy. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy mệt mỏi vì làm việc, vì thế tôi đã quyết định để cho anh ấy ngủ một chập trước khi tôi bắt đầu hỏi anh ấy các câu hỏi. Nhưng thật là ngạc nhiên, anh ấy thật sự không có chút buồn ngủ. Anh ấy đã bắt đầu kể cho chúng tôi vài điều mà không cần tôi phải hỏi anh ấy điều gì cả. Trong khi thôi miên, anh ấy đã viếng thăm một trong những cuộc đời trước đây của anh ta khi anh ta là một người có học thức tại núi Trường Bạch tại Trung Quốc trong suốt triều đại nhà Thanh. Anh ấy là một học thức yếu đuối xuất thân từ một gia đình bị rơi vào tình trạng khốn khổ và nghèo khó. Anh ta kiếm sống bằng nghề tiều phu và viết thư cho các người dân làng sống trên núi vào mỗi khi trăng sáng. Mặc dù gia đình anh ta trở nên khốn khổ, ông ấy không bao giờ quên điều mong mỏi của họ hàng tổ tiên của anh ta, đó là – tất cả mọi người đàn ông trong gia đình của họ phải thi đỗ trạng nguyên! Anh ấy đã thi đỗ kỳ thi đậu trong vùng và lúc đó đang chuẩn bị đi lên kinh đô để dự thi trạng nguyên. Khi người bạn trại của Lisa viếng thăm cuộc đời trước đây của anh ta, anh ấy đã làm nghề bán củi cho một phụ nữ giàu có trong làng khi anh ta đang cố gắng dành dụm tiền bạc chuẩn bị cho một chuyến đi lên kinh thành.
Trong suốt cuộc thôi miên, anh ấy đã lập đi lập lại phàn nàn, “người phụ nữ giàu có đã rất bủn xỉn. Cô ta chỉ trả cho anh ấy một ít bạc cắt để đổi lấy một đóng củi lớn. ” Tuy nhiên, người phụ nữ giàu có này là một người duy nhất trong làng mà có đủ khả năng để mua củi từ anh ta. Để có đủ tiền cho chuyến đi, anh ấy không còn cách nào chọn lựa là đành chấp nhận cái giá bèo. Sau một năm rưỡi làm lụng vất vả, cuối cùng anh ấy đã để giành đủ tiền cho chuyến đi dự thi trạng nguyên.
Một vài ngày sau đó, anh ấy đã xuống núi Trường Bạch. Trời chập choạng tối khi anh ấy xuống đến chân núi Trường Bạch và đã thấy một quán trọ nhỏ bên đường. Anh ta đã thật mừng rỡ khi tìm thấy được một quán trọ để nghỉ qua đêm.
Sau khi anh ta vào quán trọ tồi tàn này, anh ta đã tìm thấy dưới cây đèn dầu lờ mờ một người phụ nữ vạm vỡ có thể nói bằng một người đàn ông. Cô ta đang quét nhà khi anh ấy bước vào. Không có một người khách hàng nào khác trong quán trọ này. Người phụ nữ đã đang định đóng cửa bởi vì không có một người khách trọ nào tối hôm đó. Cô ấy đã mừng rỡ cuối cùng đã có được một khách hàng. Cô ấy bỏ cái chổi sang chỗ khác và đã mời anh ta ngồi xuống. Cô ấy vội vàng mang cho anh ta một tách trà nóng và một cái khăn nóng. Người thư sinh rất cảm kích. Sau vài ngày của cuộc hành trình mệt mỏi, anh ấy đã cảm thấy mệt mỏi và đói bụng. Trong một chóc lát, người phụ nữ đã làm xong một đĩa bánh bao nhân thịt nóng và đặt nó lên bàn. Đó là bữa ăn tối của anh ấy. Họ đã bắt đầu trò chuyện và giới thiệu về nhau. Người thư sinh được biết rằng người phụ nữ vạm vỡ này là một người góa bụa trong nhiều năm và đang tự trông coi quán trọ này. Cô ấy được mọi người biết đến là cô Vương. Cô Vương đã biết rằng anh ấy là một thư sinh đến từ núi Trường Bạch và đã đang trên đường đến kinh đô để ứng thí cuộc thi trạng nguyên. Cô Vương bảo anh ta ở lại quán trọ vài ngày để nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe trước khi anh ta tiếp tục cuộc hành trình. Người thư sinh đột nhiên phát hiện một vị lạ của nhân thịt trong bánh bao. Ông ta không thể nói đó là loại thịt gì trong cái nhân. Tuy nhiên, anh ta không dám thắc mắc vì thế anh ấy nói với cô Vương là anh ta quá no không thể ăn nữa. Cô Vương đã mang phần bánh bao còn lại vào trong bếp. Và rồi anh ấy chúc cô ấy ngủ ngon và đã mệt mỏi trở về phòng của anh ta. Vào giữa khuya, anh ấy đã nghe một tiếng động. Khi anh ấy ngồi dậy trên giường, anh ta đã nhìn thấy cô Vương đã vào ở trong phòng của anh ta. Cô ta đã cầm cây đèn dầu trong tay, và tay kia cầm một con dao chặt thịt bén trong khi cô ta tiến đến bên giường của anh ấy. Anh ấy chưa từng bao giờ ngây ngô và sợ hãi như thế. Anh ta van xin lập đi lập lại nhiều lần, “Tôi chỉ là một thư sinh nghèo khổ. Tôi không có tiền. Làm ơn tha cho tôi!”
Cô Vương đã bỏ cây đèn dầu xuống bàn và bảo anh ta “Đừng sợ. Tôi sẽ không làm gì anh đâu. Tôi là một người phụ nữ đơn độc mà phải trông coi cái quán trọ này một mình nhiều năm rồi. Tôi trở nên thật cô độc. Tôi xin anh hãy lấy tôi và trông coi quán trọ này với tôi.” “Không!” người thư sinh vẫn lắc đầu. “Không! Tôi không thể lấy cô! Tôi chỉ là một thư sinh không có một cắt dính túi. Đây chỉ là vì tôi có ước vọng muốn dự thi trạng nguyên. Tôi không thể chậm trễ trong kỳ thi này. Đây là sự mong đợi của gia đình để tôi thi đậu trạng nguyên.” Bị từ chối, Cô Vương đã nhìn anh ta một cách dữ tợn và cười khinh bỉ, “Thư sinh không một xu dính túi kia, anh đã thưởng thức những cái bánh bao tối nay như thế nào?” Người thư sinh đã nhớ lại cái vị lại của nhân thịt, và đã thú nhận rằng anh ta đã phát giác ra cái vị lạ. Cô Vương đã mĩm cười và bảo anh ta rằng “Nếu anh ấy từ chối ngủ với cô ấy đêm nay, anh ta sẽ trở thành nhân thịt tối hôm sau.” Người thư sinh không còn cách nào chọn lựa là xin cô ta lòng thương hại và xin cho thêm thời gian để nghĩ lại.
Anh ấy đã chờ đơi cho đến cơ hội để trốn thoát, nhưng mỗi lần anh ấy thử trốn đi, Cô Vương đã theo sau với con dao chặt thịt và bắt anh ta lại. Anh ấy đã bị ép buộc phải ngủ với cô Vương, nhưng không có khi nào anh ấy không nghĩ đến cách để trốn thoát người phụ nữ vạm vỡ đầy sát khí. Trong thời gian đó, anh ấy kể đi kể lại với cô Vương các câu chuyện từ những quyển sách mà minh họa luật trời sẽ trừng phạt một cách thích đáng tất cả các hành động xấu. Anh ta bảo cô Vương rằng nếu cô ta không dừng lại hành động giết người, cô ta sẽ bị xử xuống địa ngục khi cô ấy chết đi. Cô Vương khâm phục sự giáo dục và sự đạo đức của anh ấy. Cô ta đã cũng cảm thấy có tội về chuyện cướp đoạt anh ấy cái cơ hội để anh ta dự thi trạng nguyên và vì đó mà phá huỷ hoàn toàn cơ hội của anh ta để anh ta trở thành một trạng nguyên. Cô ấy dần dần đã chấp nhận sự thuyết giảng đạo đức của anh thư sinh và đã quyết định dừng giết người. Một vài năm sau đó, họ đã rời quán trọ và chuyển đến Dương Châu miền Giang Nam để thành lập một nơi làm ăn mới.
Trong suốt triều đại nhà Thanh, Dương Châu là một vùng đất tổ và là nơi giao thông đường thủy quan trọng giữa Hoa Bắc và Hoa Nam. Nó cũng là một thành phố của thương mại và văn hóa. Sau khi Hoàng đế Khang Hy và Hoàng đế Càn Long lập nhiều chuyến đi kiểm tra đến Dương Châu, thành phố này đã đạt đến mức phồn vinh chưa từng có. Nhiều nhà kinh doanh từ khắp đất nước đã thành lập một chi nhánh thương mại tại Dương Châu. Do đó có nhiều thành phần mua bán thương mại khác nhau tại Dương Châu. Anh thư sinh và cô Vương đã mở một nhà hàng trên bờ Sông Hoài với các món ăn nấu nướng của miền Bắc. Cả hai cùng làm ăn vất vả và việc mua bán của họ rất tốt đẹp. Nhà hàng của họ thu hút rất đông dân du lịch từ miền Bắc. Mặc dù, cô Vương đã không còn giết người sau nhiều năm, nhưng anh thư sinh vẫn rất sợ cô ta. Cô Vương chưa bao giờ cảm thấy được vững chắc và cảm giác rằng anh thư sinh có thể bỏ cô ấy bất cứ lúc nào. Bên cạnh đó, cô ta thường xuyên bị ám ảnh bởi những kí ức của quá khứ giết người của cô ta và cảm thấy tội lỗi và sợ sệt sự trừng phạt của nghiệp chướng của cô ấy.
Những mối quan hệ của con người thật sự được xác định bởi số mệnh. Một vài năm sau đó, người phụ nữ giàu có và keo kiệt từ núi Trường Bạch cũng đến Dương Châu và đã đến ăn tối tại nhà hàng của họ. Anh thư  sinh và người phụ nữ giàu có đã vô cùng kinh ngạc khi gặp nhau tại Dương Châu. Cô ta đã hỏi: “Anh thật ra đã lên kinh thành để dự thi trạng nguyên. Vậy tại sao anh lại quản lí nhà hàng này tại Dương Châu?” Cô ta đã muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta sau khi anh ấy rời núi Trường Bạch. Người thư sinh đã khóc lóc thảm thiết khi anh ấy kể cho cô ta về cảnh ngộ khốn khổ và nỗi lo sợ mà anh ta đã phải cam chịu mấy năm qua. Người phụ nữ giàu có đã cảm thấy tội nghiệp cho anh ta và đã quyết định giúp đỡ anh ấy trốn thoát khỏi Cô Vương. Tuy nhiên, không có lần chạy trốn nào được thành công. Rốt cuộc anh thư sinh trở nên mệt mỏi với việc trốn đi. Cô Vương đã từ bỏ việc chinh phục tình yêu của anh thư sinh. Người phụ nữ giàu có cũng từ bỏ việc giúp đỡ anh thư sinh chạy trốn khỏi cô Vương sau nhiều lần trốn chạy thất bại. Thật ngạc nhiện, cả 3 cuối cùng đã trở thành bạn bè. Mối quan hệ có ác tâm giữa 3 người đã chuyển thành một mối quan hệ rộng lượng. Người phụ nữ giàu có hầu như đến quán của họ ăn tối mỗi ngày và trò chuyện với họ rất thân mật. Cô ta đã thú nhận rằng cô ta đã luôn luôn cảm thấy cuộc sống của cô ta thật vô nghĩa mặc dù cô ấy rất giàu có. Cô Vương đã nghĩ cô ấy thật vô vọng bởi vì chắc rằng cô ấy sẽ bị đầy vào địa ngục sau khi cô ta đã giết hại nhiều người đàn ông. Người thư sinh đã từ bỏ sự đeo đuổi danh vọng và nghề nghiệp của anh ta đã từ lâu. Sau nhiều sự quyết định, 3 người họ đã quyết định đi đến núi Vũ Thái và sống phần còn lại của cuộc đời của họ tu luyện tại chùa và trả nợ những tội lỗi của họ để có một cuộc đời tốt hơn cho kiếp sau.
Cuối cùng, người bạn trai của Lisa đã nói rằng anh ta đã thấy người phụ nữ giàu có tụng kinh dưới tượng Phật, cô Vương châm tất cả các đèn dầu trước các tượng Phật, và anh thư sinh cạo trọc đầu bận áo cà sa. Anh ta đã trở thành một thầy tu. Cả 3 họ đã trở thành những người tu luyện rất cần cù cho đến hết cuộc đời của ho.
Trong cuộc đời hiện tại, cả 3 đã được sinh ra tại Trung Hoa Lục địa và Đài Loan, nhưng tất cả đã đến New York và đã trở thành những người bạn tốt. Vào năm 1998, 3 người đã học Pháp Luân Công và đã lại trở thành những người tu luyện. Cô Vương đã trở thành Lisa trong đời sống hiện tại; người thư  sinh đã trở thành bạn trai của Lisa, và tôi là người phụ nữ giàu có từ triều đại nhà Thanh.
Dịch từ:
http://pureinsight.org/node/3073
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/5/2/32179.html

Monday, July 16, 2012


Tác giả: Cộng đồng - Mặc Giao   
Thứ hai, 16 Tháng 7 2012 19:00
Tôi viết những giòng này tại thành phố Thẩm Quyến, miền Nam Trung Hoa, sau khi đã đi thăm Hồng Kông, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hàng Châu, Tô Châu và Quế Lâm (Guilin).

Con rể út của chúng tôi được phái đi làm việc cho hãng dầu Husky Canada ở Thẩm Quyến (Shenzhen) trong vòng một năm và vợ con cũng đi theo. Vì thế chúng tôi đi thăm con cháu và tiện thể làm một vòng du lịch Trung Hoa từ 21 tháng 3 đến 23-4-2012.

Chúng tôi bay từ Vancouver đến Hồng Kông và ở chơi tại thành phố cảng này vài ngày. Lần cuối tôi thăm Hồng Kông cách đây 40 năm. Thành phố có thay đổi nhưng không nhiều. Vẫn người đông như kiến, bây giờ có vẻ đông hơn. Vẫn những tiệm ăn đầy thực khách ăn uống nói cười ồn ào. Các món ăn vẫn ngon, đặc biệt món ngỗng quay (síu ngộ) sau 40 năm tôi mới được thưởng thức lại. Vẫn những cao ốc treo đầy sào và dây phơi quần áo ngoài mặt tiền. Cái khác của Hồng Kông là có nhiều nhà cao tầng hơn. Khách sạn chúng tôi cư ngụ cao trên 70 tầng. Chúng tôi ở tầng 53, cách mặt đất trên 200 thước tây, nhìn xuống thấy eo biển, tầu bè, xe cộ nhỏ li ti như đồ chơi. Một điều khác nữa là dân Hồng Kông bây giờ có vẻ giầu hơn, ăn mặc đẹp đẽ hơn. Nhiều tiệm quần áo, mỹ phẩm, vật dụng sang trọng đắt tiền của các công ty nổi tiếng quốc tế, Gucci, Vuitton, Calvin Klein, Channel, Christian Dior… được mở tại nhiều khu phố và thương xá.
Ngoài ra, tôi cũng bất ngờ chứng kiến ít nhất 5 địa điểm công khai và liên tục chống cộng sản Trung Quốc suốt ngày, cả ở khu chợ trời bên Cửu Long lẫn những khu phố sang trọng trên đảo Hông Kông. Tại những địa điểm này, người ta treo những biểu ngữ viết đầy đại tự, đặt những bàn dài bầy đầy tài liệu, sách báo, một người cầm loa điện oang oang lên án Trung Quốc bằng tiếng Anh và tiếng Hoa về đủ thứ tội, từ tàn sát sinh viên tại Thiên An Môn, đàn áp tôn giáo, hành hạ Pháp Luân Công, đến tội mua bán các bộ phận con người. Có nơi còn cho một người đàn ông ở trần nằm trên bàn, thân thể được khoanh vẽ những bộ phận được mua bán như tim, phổi, gan, thậnAi nói cứ nói, ai nghe cứ nghe, ai đi cứ đi, Tôi tự hỏi khi hết thời hạn 50 năm hưởng quy chế riêng (còn trên 30 năm nữa), liệu Hồng Kông sẽ còn được tự do như thế này nữa không?

Thẩm Quyến, nơi các cháu ở, cách Hồng Kông một giờ xe hơi hay 45 phút đi phà qua biển. Thành phố này được chính phủ cộng sản Trung Hoa xây dựng từ 1979 để làm khởi điểm cho việc mở cửa đón tư bản quốc tế đến đầu tư và tiếp thâu các ngành công nghệ tiên tiến. Vì vậy, rất nhiều công ty quốc tế có trụ sở ở đây, nhiều chuyên viên, kỹ thuật gia được đưa từ Mỹ, Canada, Nhật và châu Âu đến làm việc. Họ được hưởng nhiều quyền lợi và được chiều chuộng để đền bù nỗi buồn xa xứ. Vợ con được ở trong những biệt thự hay apartments có người lau dọn, có cả điểm tâm miễn phí y hệt khách sạn 5 sao. Con cái được học trường quốc tế, các thầy cô được gửi từ Úc, Mỹ, Pháp tới. Những “expats” (expatriates: những người đi xa xứ) không được lái xe nhưng được cấp 2,000 Đô la một tháng để đi taxi cho an toàn. Vì vậy có một số “expats” không muốn về, trong khi đa số chỉ muốn làm một vài năm rồi qui cố hương, sợ các con mất liên hệ với đại gia đình và với bạn bè, chưa kể đời sống không thoải mái ở lục địa Trung Hoa như tôi sẽ trình bầy sau.

Chúng tôi đi Bắc Kinh thăm khu lăng mộ các vua triều Minh và Vạn Lý Trường Thành (cách Bắc Kinh 80 cây số), bức tường thành dài 7,000 cây số được xây dọc dẫy núi ngăn Trung Hoa và Mông Cổ, khởi công từ thời Tần Thủy Hoàng, trước Công Nguyên. Đây là một công trình đòi hỏi qúa sức chịu đựng của con người, đã làm tan xương nát thịt hàng trăm ngàn lao nô là những dân lành vô tội. Điểm trung tâm của Bắc Kinh là quảng trường Thiên An Môn, mỗi bề dài một cây số, nơi đây có viện bảo tàng và lăng Mao Trạch Đông, có Đại Sảnh Nhân Dân nơi họp Quốc Hội và đại hội đảng Cộng Sản, đặc biệt là nơi hàng vạn sinh viên đã chiếm cứ nhiều ngày vào cuối thập niên 80 của thế kỷ trước để bầy tỏ ước vọng tự do, và hàng trăm, có thể hàng ngàn người trong số họ đã bị xe tăng và súng đạn của Quân Đội “Nhân Dân” (!) tàn sát. Bước chân trên khu đất này, lòng tôi không khỏi ngậm ngùi, nghĩ tới những người trẻ đã chết vì dám đứng lên đòi hỏi Tự Do.

Liền mặt Bắc của quảng trường Thiên An Môn là cổng chính vào Tử Cấm Thành, hoàng cung của các vua triều Minh và triều Thanh. Tầng cao của cổng thành là nơi các đại đế thời cộng sản đứng duyệt hàng vạn, hàng triệu quân sĩ, vệ binh đỏ và dân đen vừa diễn hành trên quảng trường vừa khản cổ hoan hô các đại lãnh tụ của giai cấp công nông. Cung vua rộng lớn nhưng đơn điệu, nhìn dễ chán. Tòa nhà nào cũng có kiến trúc giống nhau với mái cong lợp ngói âm dương, với đường đi hướng Nam Bắc theo phong thủy, với hai tòa nhà phụ tả hữu theo ying yang. Bên trong thì lạnh lẽo, ngoài ngai vàng hay long sàng cũ kỹ, chỉ có một vài tủ gỗ kềng càng, chạm khắc rối mắt. Phòng ở của 3,000 cung tần phi nữ thì giống như những “cachot” nhà tù, mái thấp, mùa hè phải là lò hấp, mùa đông chắc không khác tủ lạnh. Các lâu đài của vua chúa quan quyền phương Tây mỹ thuật hơn, sang trọng và ấm áp hơn những “lãnh cung” của mấy ông “Con Trời”. Dù sao cũng nên thăm Tử Cấm Thành một lần cho biết và để được dẵm lên bước chân của những vua quan nhà Minh và nhà Thanh đã từng xua quân xâm lăng Việt Nam và bị Lê Lợi và Quang Trung đánh đuổi không còn manh giáp.

Phải công nhận Bắc Kinh xứng đáng là thành phố thủ đô của một nước lớn với những quảng trường và đại lộ rộng lớn, với những công thự bề thế, những toà nhà tân có cổ có, nhất là không có nạn treo sào phơi quần áo trên cửa cao ốc như ở Hồng Kông, Thượng Hải và các thành phố phiá Nam.

Thượng Hải (Shanghai) là trung tâm thương mại và kinh tế của Trung Quốc. Chỉ cần nhìn bề ngoài của thành phố, người ta đã nhận thấy điều này. Khi đi trên đường tản bộ rộng mênh mông được xây dọc bờ sông Hoàng Phố (Huangpu), du khách nhìn về phiá tay mặt bên kia đại lộ là thấy ngay những tòa nhà đồ sộ, cổ kính, kiến trúc theo kiểu thời thuộc địa (colonial) vào các thập niên 20, 30 của thế kỷ 20, hình ảnh tiêu biểu của một Thượng Hải thời nhượng địa (concession) ngoại quốc, với những kiều nữ Tây phương trưng diện kiểu “belle époque” và những người đẹp Thượng Hải khoe đường cong nét uốn trong những bộ sường sám bó xát người, yểu điệu quyến rũ những tài phiệt “playboy”. Đó cũng là thời có những công viên trong các nhượng địa treo bảng “Cấm chó và người Tầu”. Những tòa nhà này trước và bây giờ đều được dùng làm trụ sở các ngân hàng, các thị trường chứng khoán, các công ty lo dịch vụ tài chánh. Nhìn qua sông bên tay trái là tháp truyền hình cao chót vót và một rừng nhà chọc trời bọc kiếng, rất mới, rất hiện đại, hơn hẳn nhiều thành phố nổi tiếng ở Bắc Mỹ. Đường phố Thượng Hải đầy đặc xe hơi đủ hiệu, hầu như lúc nào cũng kẹt xe. Thế nhưng Thượng Hải cũng tiêu biểu cho sự tương phản của xã hội Trung Quốc. Bên cạnh những xe Mercedes và BMW bóng loáng là từng đoàn xe đạp, xe gắn máy và cả xe lôi đạp kéo theo thùng chở hàng đã bong sơn, han rỉ. Kế bên một building mới cất là một chung cư cũ kỹ, quần áo phơi đầy trên ban công và cửa sổ. Tôi đã đi qua một con đường có dẫy nhà sang trọng, phiá trước trồng một hàng cây xanh cắt tỉa khéo léo có hàng rào sắt uốn chắn bên ngoài. Nhưng giữa những cây cổ thụ trồng trên lề đường trước dẫy nhà, dân chúng đã thản nhiên giăng những sợi dây và phơi trên đó đủ thứ quần áo, kể cả nịt ngực, quần lót phụ nữ đủ mầu bay phất phơ trong gió. Người cảnh sát đứng gần đó vẫn thản nhiên, coi như không nhìn thấy gì. Trung Quốc là thế. Giầu có, tân tiến như Thượng Hải mà còn vậy.

Từ Thượng Hải, chúng tôi đi thăm Hàng Châu (Hangzhou). Cảnh nổi tiếng nhất của Hàng Châu là Tây Hồ với những ngọn núi thấp xa gần bao quanh, với những chùa, tháp xây trên đỉnh núi, với những tiểu kiều xinh xắn bắc qua giòng nước. Toàn thể giống như môt cảnh non bộ ở địa thế thật. Cảnh đặc biệt khác của Tây Hồ là những hàng dương liễu quanh bờ rủ cành xuống mặt nước. Đi bách bộ giữa hai hàng dương liễu trên bờ hồ, tôi nhớ tới hai câu thơ cổ
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc
Hối giao phu tế mịch phong hầu

( Chợt nhìn dương liễu thay mầu
Hối chàng tham ấn công hầu làm chi)

Sau Hàng Châu, chúng tôi đi thăm Tô Châu (Suzhou), cách Thượng Hải một tiếng rưỡi lái xe. Ngày xưa Tô Châu nổi tiếng vì lụa và những thiếu nữ trồng dâu, nuôi tầm, xe tơ, dệt lụa. Ngày nay lụa đã được sản xuất theo kiểu kỹ nghệ, các kiều nữ Tô Châu đã lem luốc, đầu tắt mặt tối trong các xưởng máy cả rồi. Đi Tô Châu chỉ là để tìm chút hoài cảm nostalgia về một thời xưa cũ mà thôi.

Từ Tô Châu chúng tôi đi thăm làng cổ Zhuzhuang nằm trên những con kinh chạy dọc những ngôi nhà còn giữ nguyên kiến trúc Trung Hoa. Du khách có thể thuê thuyền nhàn du trên những con kinh. Người chèo thuyền đa số là phụ nữ. Nếu bạn muốn được nghe nàng vừa hát vừa không ngưng tay chèo, bạn cứ việc yêu cầu và chi cho nàng mỗi bài một Đô la rưỡi. Người Tầu hãnh diện khoe nơi này là Venise châu Á. Tôi chỉ ghi nhận giá trị của nó nơi những căn nhà cổ còn giữ được kiến trúc và phong thái xưa.

Địa điểm cuối cùng chúng tôi thăm viếng ở Trung Quốc là khúc sông Lí Giang có nhiều ngọn núi nhỏ bao quanh. Thắng cảnh này nằm ở Yangshuo cách thành phố Quế Lâm (Guilin) trên một tiếng xe hơi. Cảnh thiên nhiên ở đây rất đặc biệt, được gọi là Vịnh Hạ Long trên đất liền của Trung Quốc. Cả một vùng rộng lớn có một vòng núi trùng điệp bao quanh. Những ngọn núi nhọn không cao, không to, hình thể khác nhau, chen chúc từng lớp, ẩn hiện trong sương buổi sáng, khi được nhìn từ mặt sông gợn sóng, chúng cho ta cảm tưởng đang ngắm những bức tranh Tầu thủy mạc. Chúng tôi đã được đi bè chạy máy đuôi tôm trên khúc sông Lí Giang này trong hai tiếng để ngắm cảnh sông nước với hậu cảnh lã những qủa núi khi tỏ khi mờ. Thật là một cảnh nên thơ hiếm có đưa con người lại gần thiên nhiên và đưa hồn ngược về với những áng cổ thi ca tụng cảnh sơn thủy hữu tình. Buổi tối, chúng tôi được xem một show trình diễn ngoài trời thật vĩ đại với 600 diễn viên. Chuyện là sinh hoạt của các sắc dân vùng đồi núi, sông nước Lí Giang. Sân khấu là mặt sông. Cảnh là những ngọn núi thật phiá sau được chiếu sáng rất nghệ thuật. Hàng chục ngàn khán giả say mê theo dõi chương trình này do đạo diễn nổi tiếng quốc tế Trương Nghệ Mưu thực hiện. Trương Nghệ Mưu cũng là đạo diễn của các phim Joudou, Red Lantern đã đoạt nhiều giải thưởng, nhất là của chương trình khai mạc Thế Vận Hội Bắc Kinh 2008.

Trong những ngày viếng thăm Yangshuo, chúng tôi cư ngụ tại nhà khách “Li River Retreat” được cất trên lưng chừng núi. Đường lên xuống một bên là những bụi tre cao, bên kia là triền dốc với những vườn cam, quất. Có những cây trĩu trái chín vàng chưa được hái và có những cây đang nở hoa giữa tiết xuân, tỏa hương thơm dìu dịu vào khí núi. Những lúc vừa tản bộ vừa ngắm cảnh trên con đường nhỏ quanh co này, khách nhàn du thấy lòng lâng lâng thư thái như đã rời cảnh tục.

Thế là tôi đã mời độc giả cùng chúng tôi du lịch Trung Quốc hỏa tốc qua những nơi chúng tôi đã đi. Dĩ nhiên Trung Quốc còn nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng khác, nhưng du khách không thể thăm hết một lần, và cũng có những nơi không phải du khách nào cũng thích đến. Riêng tôi, mỗi khi được ngắm cảnh đẹp của xứ người, tôi cũng thích và cũng công nhận là đẹp. Tuy nhiên, lòng tôi không ở đó vì thấy có cái gì xa cách, thiếu tình cảm thân thuộc, không như khi đi giữa một con đường đất vào làng thuở xưa, hai bên có những bụi tre, bụi chuối, ao bèo, có tiếng gà cục tác và mùi rơm rạ nồng ấm. Những lúc đó tôi thật sự hòa mình với cảnh, có cảm tưởng tìm lại được quê hương để rồi sau này đi đến chân trời góc biển nào cũng mang theo quê hương bên mình. Chỉ có “Chốn quê hương đẹp hơn cả”! Suy luận lẩm cẩm xong, tôi xin trình bầy tiếp một số nhận xét và cảm nghĩ về những gì chúng tôi đã thấy và đã trải qua sau một tháng sống tại những nơi tiêu biểu của Trung Quốc. Đây không phải là một nghiên cứu sâu xa với những con số và biểu đồ, nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng hơi soi mói và những cảm nghĩ còn tươi.
NHỮNG ƯU ĐIỂM
Ưu điểm đầu tiên là kinh tế Trung Quốc phát triển mạnh. Chỉ cần nhìn bề ngoài người ta đã thấy những dấu hiệu. Những phi trường Thẩm Quyến, Thượng Hải và Terminal 3 của phi trường Bắc Kinh (mới xây dịp Olympics) rất hiện đại, rộng rãi, tiện nghi. Nhiều hãng hàng không mới ra đời dùng toàn máy bay Boeing và Airbus mới tinh, hành khách chuyến nào cũng đầy. Thành phố nào chúng tôi đi qua cũng chật cứng xe hơi ngoài đường, các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, đâu đâu cũng có những công trình xây cất đang thực hiện, dù không thiếu những building chưa có người thuê mua và những đại thương xá mới tinh chỉ có lèo tèo vài khách hàng đặt chân trên nền nhà không một hạt bụi.

Ưu điểm thứ hai là khai thác du lịch. Số du khách đến từ nước ngoài, trong đó người gốc Hoa sinh sống ở hải ngoại chiếm đa số, phải tính ít nhất mười mấy triệu người mỗi năm, cộng thêm hàng chục triệu du khách nội địa từ nơi này đi thăm nơi khác. Những địa điểm nổi tiếng như Tử Cấm thành, Vạn Lý Trường Thành, Tây Hồ… đầy đặc người, chen vai thích cánh như đi trẩy hội. Kỹ nghệ du lịch nuôi sống rất nhiều người và thâu về không ít lợi nhuận và ngoại tệ cho chính phủ. Vòng viếng thăm nào cũng bắt buộc phải thăm một hoặc hai trong số các xưởng sản xuất trà, cẩm thạch, tơ lụa, hột trai, phòng khám bệnh bốc thuốc… và được dụ mua các sản phẩm với giá cắt cổ. Du khách cả tin hay những ông bà Tầu từ ngoại quốc về há hốc miệng thán phục, móc hầu bao mua xắm không tiếc tiền, gần đúng như những điều ông Nguyễn Hưng Quốc đã viết. Những cô trình bầy sản phẩm có ngoại hình dễ coi và nói tiếng Anh rất khá. Các hướng dẫn viên du lịch, hầu hết đều tốt nghiệp đại học ngành du lịch, nói thông thạo một ngoại ngữ, rất tháo vát, đặc biệt là tận tụy và lương thiện. Đó là cách chinh phục lòng tin yêu của khách hàng để được nhiều tiền thưởng và được giới thiệu cho những du khách tương lai khác khi họ cần một người sắp xếp và hướng dẫn những cuộc viếng thăm. Các địa điểm du lịch được tu bổ, bảo trì chu đáo. Cách tổ chức hợp lý, hữu hiệu.

Ưu điểm thứ ba là đường phố có an ninh. Tôi không nghe một du khách nào than phiền bị giựt bóp hay móc túi, trong khi chính tôi bị móc túi khi trở lại thăm Paris dù tôi đã có kinh nghiệm sống ở đó 12 năm. Tôi cũng không thấy người Tầu đánh nhau, chửi nhau ngoài đường phố, dù họ chen lấn không nhường nhau. Có người nói vì nhà cầm quyền cộng sản độc tài, an ninh chìm nổi đầy đường nên dân không dám phạm pháp. Có thể đúng một phần. Nhưng nếu chúng ta nhìn vào tình trạng Việt Nam hiện nay, cũng một chế độ cai trị giống nhau, nhưng nạn cướp giật, chửi người, đánh người và cả giết người xảy ra công khai, ta sẽ kết luận ra sao?
CHINOISERIE
Một số ưu điểm thì như thế nhưng có những điều vừa tức cười vừa vô lý của xã hội Trung Hoa mà người ngoại quốc khó có thể hiểu. Đầu tiên là sự tương phản giữa tiến bộ và lạc hậu.
Ngay giữa những đại lộ lớn ở Bắc Kinh chạy dài theo những tòa nhà tối tân, bề thế, giữa giòng xe cộ chạy ào ào, có những công nhân thành phố gò lưng đạp xe kéo theo một thùng chứa nước dung tích chắc chỉ bằng một gánh nước để xịt hai bên đường cho đỡ bụi.
Cũng trên những đại lộ này, thỉnh thoảng lại thấy một công nhân đạp xe đi lượm rác trên mặt đường bằng một que dài có đầu móc rồi bỏ rác vào một thùng tôn đặt trên “poọc ba ga”. Nhiều nhà vệ sinh công cộng không có giấy vệ sinh. Dân Tầu vốn khôn ngoan, cần cù và có vẻ nhịn nhục.
Tôi không thấy họ chửi nhau, đánh nhau ngoài đường nhưng họ rất vô trật tự, bất lịch sự và không tôn trọng người khác.
Nói chuyện điện thoại thì lớn tiếng giống như chửi lộn dù ngay chỗ công cộng. Chen lấn, nhảy hàng không một lời xin lỗi là chuyện bình thường.
Khạc nhổ bất cứ chỗ nào là thói quen vẫn tồn tại. Diện complet, cà vạt nhưng vẫn tỉnh bơ há miệng ngáp thành tiếng đến sái quai hàm ngay giữa chỗ đông người. Lái xe thì không ai nhường ai, không ai tôn trọng đường ưu tiên của ai. Muốn đổi lằn hay vượt xe khác chỉ cần chen được một bánh vào đường của người ta rồi tống ga, mặc người bị chèn phải nhường đường và bấm kèn inh ỏi. Những tài xế taxi và xe công cộng, kể cả xe buýt hai tầng chở du khách, là những kẻ hung hãn và liều mạng nhất. Trong số những “anh hùng tay bánh” này có rất nhiều tài xế phụ nữ. Họ cũng lái xe như cao bồi Texas cưỡi ngựa, không kém gì phái nam.
Thế mà tai nạn lại ít xảy ra. Các tài xế chỉ báo hiệu cho nhau và chửi nhau bằng kèn xe, không cãi lộn bằng mồm. Gặp chỗ dành cho người đi bộ chớ ung dung bước vào mà mất mạng.
Chúng tôi đã thấy ở Thượng Hải xe hơi đi ngược chiều, xe đủ loại vượt đèn đỏ, chạy náo loạn đủ hướng, vậy mà vẫn không đụng nhau.
Cảnh sát đứng gần đó coi như không có chuyện gì xảy ra.
Họ chỉ chụp hình những xe đậu ẩu để làm giấy phạt. Các công ty ngoại quốc rất có lý khi cấm nhân viên “expats” của họ lái xe tại Trung Quốc.

Điều đáng ghi nhận tiếp theo là dân Tầu sống rất luộm thuộm và có vẻ thiếu vệ sinh. Tại những khu sinh sống hay buôn bán giữa người Tầu với nhau, người ta thấy cảnh phơi quần áo, phơi vỏ bưởi, vỏ quýt làm thuốc ngay trước cửa nhà và trên lề đường bụi bặm. Hàng quán bầy biện rất lộn xộn, thiếu ngăn nắp và thẩm mỹ. Chủ tiệm mặc áo thung, quần xà lỏn, ngồi ghế đẩu ăn tô mì nhồm nhoàm trong khi vẫn mặc cả với khách hàng.
Đi qua những khu này, mũi du khách được thưởng thức mùi ẩm mốc, mùi thuốc bắc, mùi thức ăn, đặc biệt mùi khăm khẳm của món đậu hũ chua chiên bằng dầu cũ. Phải kể thêm mùi của những bao rác để trước cửa nhà.
Tất cả những cảnh và mùi vị này là đặc trưng của đời sống Tầu mà một phần phiên bản đã có mặt tại những China Town ở Chợ Lớn, New York, San Francisco, Vancouver, Toronto, Paris…
Người Pháp dùng tiếng “chinoiserie” để gọi sự luộm thuộm, lộn xộn, vô trật tự, chắc do lấy cảm hứng từ cách sống của người Tầu.
LÀM ĂN GIAN DỐI
Trung Quốc đã ký đủ thứ thỏa ước quốc tế bảo vệ tác quyền (copyright) nhưng chính phủ để mặc dân Tầu muốn làm giả cái gì tùy ý.
Bạn có thể tìm được xách tay Vuitton hay đồng hồ Omega giả giống tới 99% hàng thật.
Bạn có thể mua kính mát ic! berlin của Đức sản xuất tại Tầu với giá chỉ bằng một phần năm giá chính thức. Phẩm chất chưa thể biết nhưng hình thức và vật liệu giống y chang, kể cả gọng kính bằng thép nhẹ titanium chuyên dùng để làm cánh máy bay.
Như vậy việc làm hàng giả không phải là tiểu công nghệ, mà là một kỹ nghệ được điều hành bởi những kỹ thuật gia có chuyên môn cao.
Khỏi cần tốn công tốn của vẽ kiểu, nghiên cứu kỹ thuật và tìm kiếm vật liệu, chỉ cần “cóp pi” của người khác từ A đến Z, dùng nhân công rẻ sản xuất, thế là người Tầu đã cướp trên tay các công ty nổi tiếng quốc tế hàng tỷ Mỹ kim mỗi năm.
Đây là một hình thức ăn cắp trắng trợn. Dùng chữ gian dối còn qúa nhẹ.

Tôi không lấy làm lạ khi đọc tin chính phủ Trung Quốc cũng thường đánh cắp bản quyền của các quốc gia khác, như sản xuất võ khí theo mẫu của Nga, chế tạo nhiều loại phản lực cơ nhái theo máy bay Mig, mua trước rồi học lóm sau hệ thống xe lửa cao tốc của Pháp và Nhật.
Mới đây vì học bài chưa thuộc nên tầu cao tốc Trung Quốc chết máy giữa cầu bắc qua sông, hệ thống liên lạc chưa đạt chuẩn nên không kịp thông báo cho chuyến tầu khác đang chạy tới, khiến hai tầu đụng nhau, giết oan hang trăm hành khách.
Tham vọng phát triển hệ thống xe lửa cao tốc phải đình trệ. Mỹ hiện chưa bán võ khí cho Tầu, dù Tầu rất muốn mua, với lý do Quốc Hội chưa bỏ lệnh cấm vận. Sự thật có thể là Mỹ sợ Tầu sẽ ăn cắp mẫu mã võ khí Mỹ rồi sản xuất hàng loạt để vừa xài vừa bán rẻ. Chỉ cần giống 90% đã đủ mệt rồi.
Làm ăn buôn bán với người Tầu phiêu lưu lắm, không phải chỉ đối phó với những mưu mẹo và tính toán của thương trường, nhưng phải đương đầu với sự gian dối có dự tính, nếu không nói là với kế hoạch ăn cắp có dự mưu.
Thế giới biết vậy nhưng không thể cắt liên hệ kinh tế và thương mại với Tầu, chỉ vì Tầu là một nước có tới 1 tỷ 300 triệu người sản xuất và tiêu thụ.
ĂN CƠM TẦU, Ở NHÀ TÂY, LẤY VỢ NHẬT
Người Việt đã có thời dùng câu này để nói về những cái sướng nhất trên đời. Nhưng đó là chuyện thời xưa. Thời nay ở nhà Mỹ và Canada sướng hơn ở nhà Tây vì rộng rãi và tiện nghi hơn.
Thời nay vợ Nhật không còn thức khuya chờ chồng đi du hí ở nhà gheisa về để qùy gối cởi giầy vớ cho chàng và pha nước nóng cho chàng ngâm mình, nhất là không còn tiễn chàng ra ga xe lửa đi nghỉ mát với một người đẹp do chính vợ chọn và chi tiền.
Vậy còn vụ cơm Tầu thì sao?
Xin trả lời ngay là tôi rất thích cơm Tầu ở Chợ Lớn trước 1975.
Tôi cũng thích cơm Tầu của một số tiệm ăn Trung Hoa tại nhiều nước khác trên thế giới. Tôi thất vọng lớn về cơm Tầu ở Hoa lục.
Có lẽ một phần tôi đã quen gu cơm Tầu Quảng Đông nên không hợp với thức ăn Thượng Hải nhiều dầu có vị chua và ngọt, với thức ăn Bắc Kinh cũng nhiều dầu nhưng hơi cay và nhiều mặn.
Chúng tôi đã ăn thử từ những quán thường thường bậc trung tới những quán khá sang. Ngay tại những quán sang, các món ăn trình bầy rất đẹp trên những điã sứ nhưng lượng thì ít và phẩm thì không ngon.
Nó nhạt nhẽo, thiếu vị ướp, ăn vài miếng đã chán. Chúng tôi cũng đi ăn thử món Vịt Bắc Kinh (Pekin Duck), tưởng rằng ăn tận ổ chắc sẽ ngon.
Nhà hàng dọn cho vợ chồng tôi nguyên một con vịt quay được bầy trong 3 điã.
-Một đĩa là da vịt vàng dòn để cuốn.
-Một điã là thịt dính da.
-Điã thứ ba toàn thịt nạc tuyền. Mới nhìn thấy rất hấp dẫn.
Nhưng khi đụng đũa mới hay da vịt úng mỡ, thịt thì nhạt nhẽo, chẳng những thiếu gia vị mà còn thiếu cả muối. Tôi nhớ có lần đã hỏi một thương gia Việt gốc Hoa tại Calgary là cơm Tầu ở đâu ngon nhất, anh chỉ xuống bàn và trả lời “ở đây”, tức ở Calgary, dù anh đã đi nhiều nơi, kể cả đi Tầu nhiều lần.
Bây giờ tôi mới tin anh.

Chỉ sau một ngày
thưởng thức cơm Tầu tại thủ đô Bắc Kinh, tôi bị Tào Tháo rượt chạy trối chết, phải bỏ chương trình thăm viếng ngày hôm sau, dù trước khi đi, tôi đã được bác sĩ cho uống thuốc chống độc thực phẩm và mang theo thuốc thuốc chữa đau bụng tiêu chảy để đối phó tại chỗ khi cần.
Tôi chưa từng bao giờ bị bệnh này nặng như thế.
Trước đây mỗi khi bị, tôi chỉ uống một hai viên thuốc mua không cần toa là đã hết. Tôi giả định nếu không có nhà con để đến tĩnh dưỡng và ăn uống thực phẩm lành, chắc tôi phải bỏ dở chuyến đi để quay về Canada, hoặc qua Hồng Kông chữa bệnh và chỉ ăn pạc phàn (cơm trắng) với síu ngộ và xì dầu, sắn sáu.
SỐNG CÒN LÀ ƯU TIÊN SỐ MỘT
Trong một tháng ngắn ngủi sống giữa xã hội Trung Hoa, tôi không dám nhận là đã biết tỏ tường mọi chuyện. Chỉ bằng vào những gì tôi thấy và qua những câu chuyện và nhận xét của một số người ngoại quốc tôi gặp đang làm việc ở đây, tôi có thể nói rằng dân Trung Hoa hiện giờ không sung sướng, dù sự kềm kẹp của ách độc tài đã lỏng bớt và đời sống vật chất đã được cải thiện khá nhiều. Trong cuộc vật lộn hàng ngày, sống còn là ưu tiên số một.
Chính quyền cũng như dân chúng đều có chung ưu tiên và ưu tư này.
Chính quyền dư biết họ cướp được quyền hành không bằng lý cũng chẳng bằng tình, nhưng bằng bạo lực. Dù đã khổ công tuyên truyền, tẩy não và “lao cải” dân, đa số nhân dân vẫn không thương yêu họ.
Dân với chính quyền chỉ bằng mặt, không bằng lòng.
Khi có cơ hội, dân sẽ vùng dậy.
Sự trả thù của dân sẽ khủng khiếp vì ân oán đã chồng chất.
Những lò lửa âm ỉ từ Tân Cương, Tây Tạng, từ những dân oan mất nhà, mất đất, từ những bất công xã hội, khoảng cách ngày càng lớn giữa giầu nghèo, từ mối thù không đội trời chung với Pháp Luân Công… chỉ chờ dịp là bùng lên. Chính quyền biết rõ điều này nên đã áp dụng những biện pháp đối phó
1/ Kiểm soát kỹ từng người dân. Công an chìm nổi nhiều như kiến, làm việc hữu hiệu và không gây nhiều tai tiếng như công an của cộng sản VN. Hệ thống làm việc rất quan liêu, có nhiều hệ cấp theo hàng dọc, chậm chạp nhưng dễ kiểm soát và khó cấu kết theo hàng ngang. Chẳng những tại phi trường, kể cả những chuyến bay quốc nội, ngay tại khách sạn tư nhân, mọi passport đều phải “scanned”, hình và chi tiết chạy thẳng đến cơ quan an ninh. Cơ quan này có thể theo dõi sự di chuyển của bất cứ người nào trên toàn lãnh thổ Trung Quốc. Những người dân đi làm ăn xa vẫn phải giữ hộ khẩu tại nguyên quán, phải về quê xin giấy tờ, kể cả giấy khai sanh cho con ra đời ở nơi khác
2/ Đàn áp thẳng tay để trừ hậu họa ngay từ mầm mống.
Những cá nhân lên tiếng phê bình đảng và nhà nước, cổ võ dân chủ, tự do bị trù dập, bạo hành và tìm cớ cho vào tù.
Những nhóm hoạt động không được phép như Pháp Luân Công thì bị đánh tỉa từng người một cách rất dã man. Khi có những cuộc chống đối lớn như ở Tây Tạng, Tân Cương có thể đưa đến bạo loạn, nhà nước tổ chức những đám côn đồ do công an chìm cầm đầu kéo đến tấn công những người chống đối với danh nghiã nhân dân tự phát phản đối những phần tử gây loạn.
Chuyện này đã xảy ra tại Tân Cương cách đây vài năm, gây thiệt mạng cho hang ngàn người cả hai bên.
Sau khi cho công an giả danh nhân dân đánh và giết người thẳng tay, cuối cùng quân đội mới tới “tái lập an ninh”. Cộng sản VN đã học thuộc nhuyễn bài này của đàn anh.
3/ Làm cho dân phải tất bật kiếm ăn, lo thủ tục giấy tờ, không còn thời giờ nghĩ tới chuyện khác, nhất là chuyện chống đối.
Ngoài một thiểu số giầu có, tuyệt đại đa số dân Trung Hoa phải vất vả từ sáng đến tối mới kiếm được miếng ăn và chỗ ở. Tôi đã nhìn tận mắt nỗi cực nhọc của họ trong đời sống hàng ngày.
Chính quyền chỉ tìm cách làm cho dân khỏi đói để khỏi làm loạn, còn mọi thặng dư của sức lao động nhân dân đều chui vào túi nhà cầm quyền hay các nhà tư bản đỏ có lên hệ với chính quyền.
Hoàn toàn trái ngược với chủ thuyết cộng sản mà họ vẫn tự nhận theo đuổi. Thêm vào đó là gánh nặng khai báo và xin xỏ đủ thứ giấy tờ theo lệnh của một chính quyền rất quan liêu và thư lại.
4/ Khơi động tự ái dân tộc và lòng yêu nước để hướng sự chú tâm và lòng căm thù của dân chúng sang hướng khác. Việc tổ chức đầy khoe khoang Thế Vận Hội Bắc Kinh, việc trình diễn hàng không mẫu hạm làm kiểng, việc biểu dương sức mạnh của Quân Đội Nhân Dân Trung Hoa nhắm tuyên truyền với dân nhiều hơn dọa nạt nước ngoài, Việc đòi chiếm gần hết Biển Đông, gây sự với các nước trong vùng, đặc biệt với Nhật, Việt Nam và Phi Luật tân, gián tiếp đương đầu với Mỹ, ngoài việc bầy tỏ lòng tham đầy tính xâm lấn còn là chiến thuật khơi động lòng yêu nước hẹp hòi mà các chế độ độc tài thường xử dụng.

Đó là những biện pháp những người cầm quyền Trung Hoa hiện nay đang áp dụng để tìm cách sống còn. Hầu hết mọi chính quyền Trung Hoa trong suốt giòng lịch sử đều không màng đến phúc lợi của đám thứ dân.
Họ chỉ dùng dân để phục vụ cho quyền và lợi của họ, dù có phải áp dụng những biện pháp tàn bạo. Sự tồn tại của chế độ được coi là ưu tiên số một.
Triều đại của các “hoàng đế đỏ” cũng không làm khác.

Vụ Bạc Hy Lai xảy ra trước khi khi chúng tôi đến Trung Quốc vài ngày.
Vậy mà chúng tôi chỉ một lần đọc được trên nhật báo Anh ngữ China Daily loan tin Bạc Hy Lai, nguyên Chủ Tịch Trùng Khánh, đã bị rút ra khỏi Chính Trị Bộ, không một lời bình luận. Một số người cho biết truyền thông Trung Quốc có tố cáo vợ chồng Bạc Hy Lai tội tham nhũng, bà vợ có liên quan đến cái chết đầy khả nghi của thương gia người Anh Neil Heywood. Biến cố đảo chánh cung đình quan trọng như thế mà dân cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn thờ ơ lo kiếm sống, mặc các ông ở cao xa tranh chấp và sắp xếp với nhau.
Sự xa cách giữa dân và giai cấp cầm quyền đã trở thành nếp sống.

Chính quyền lo sống còn, dân còn phải lo sống còn gay gắt hơn.
Kiếm được một việc làm với số lương cố định hàng tháng không phải chuyện dễ. Báo China Daily ngày 12/4/2012 loan tin thành phố Quảng Châu muốn tuyển 20 người có trình độ đại học hay hậu đại học để làm công việc… phân loại rác trước khi hủy. Ngày đầu nhận đơn đã có 200 người xin việc.
Những ngày sau, không biết con số sẽ lên bao nhiêu.
Nhiều nhà hàng, tiệm buôn có số người phục vụ qúa sự cần thiết.
Người ta có cảm tưởng những cô gái được thuê đứng đó để làm kiểng.
Dù được trả lương chết đói, những lao động dư thừa này cũng phải ráng tận tụy, dễ thương để giữ việc.
Không có vụ “phở chửi” như ở Hà nội. Những người buôn bán lẻ cũng phải giành giật khách hàng, cạnh tranh ráo riết để có thể bán được những món hàng chỉ trị giá vài chục xu Mỹ. Những hướng dẫn viên du lịch, tài xế taxi, xe thuê rất đúng giờ và phục vụ tận tình vì sự cạnh tranh trong nghề rất gay gắt.
Ngay những người có học và có việc tốt cũng rất vất vả.
Mới lấy nhau, không cặp nào dám nghĩ đến chuyện có con ngay.
Khi có con, phải nhờ cha mẹ hai bên từ quê thay nhau đến coi cháu để hai vợ chồng đi làm.
Lợi tức không cho phép gửi con ở nhà trẻ, cũng không thể tiếp cả ông bà nội, ông bà ngoại cùng một lúc vì nhà thuê nhỏ bé và không đủ khả năng nuôi thêm bốn miệng ăn. Những cặp này, nếu không đổi sang ngành doanh thương và may mắn trúng “áp phe” thì cả đời phải đi ở nhà thuê. Giá một đơn vị chung cư ở các thành phố trung bình từ 3 đến 4 triệu Yuan (5 tới 600,000 Mỹ Kim), tiền “down” ít nhất phải bằng 1/3 giá nhà.
Đó là điều không có cặp nào, dù thuộc giới trung lưu, dám nghĩ tới. Khi thất nghiệp, phải nhận những việc lương thấp hơn hoặc xoay nghề chạy hàng hay buôn thúng bán bưng để sống qua ngày.
Những công nhân ít học và không biết xoay sở, khi mất việc, chỉ còn cách trở về quê sống bám cha mẹ già trên những thửa đất canh tác nhỏ bé.
Tuổi trẻ Trung Quốc vất vả như thế.
So với họ, những bạn trẻ ở Bắc Mỹ sung sướng qúa nhiều.
Đó cũng là lý do những người trẻ Trung Quốc tìm mọi cách ra nước ngoài du học hoặc đi làm chui, rồi tìm cách ở lại luôn để xây dựng cuộc đời. Con rể tôi cho biết tìm được một chuyên viên phụ tá người địa phương có năng lực là điều rất khó.
Những anh giỏi đã bỏ đi hết rồi.

Người trẻ đã thế, người già thì sao?
Tôi không biết rành luật lệ hưu dưỡng tại Trung Quốc.
Tôi chỉ nghe kể rằng ngoài thành phần công chức được chính quyền trả lương hưu, dù không đủ sống, dân buôn bán tự do và làm việc ở các lãnh vực tư không có hưu bổng.
Người tài xế của một “expat” đã than với ông rằng năm tới, khi tròn 51 tuổi, anh sẽ phải nghỉ hưu và rất lo lắng về sinh kế khi nghỉ việc.
Xem ra nhà cầm quyền Trung Quốc chỉ lo nuôi người trẻ.
Khi đã khai thác hết tuổi trẻ của họ, chính quyền bỏ mặc lúc họ bắt đầu bước vào tuổi già. Sống chết mặc bay. Tự kiếm lấy cơm, tự lo lấy thuốc.
Vì thế, sinh hoạt ngoài xã hội toàn thấy người trẻ, ít thấy người già.
Chúng tôi toàn gặp những người trẻ măng kiểm soát giấy tờ và an ninh tại các phi trường, ít thấy ai trạc tuổi 40. Những tài xế và những người lo chuyến viếng thăm của chúng tôi tại Yangshuo đều là những thiếu nữ chỉ ngoài 20.
Trong khi đó chúng tôi thấy nhan nhản những ông bà già đi lượm lon và vỏ chai từ những thùng rác công cộng, hoặc gánh những mớ rau trái nghèo nàn bầy bán dọc đường có nhiều người qua lại.
Một ông chưa già lắm có việc làm ăn lương lo quét rác và quét lá tại trường các cháu tôi học không có nơi cư ngụ.
Ông phải ngủ dưới tấm bạt căng ở gốc cây ngoài vườn khi trời ấm, núp mái hiên khi trời lạnh, mỗi sáng thu dọn sạch sẽ khi thức dậy.

Rõ ràng dân bị bỏ mặc.
Nếu chính quyền thực sự thương dân và vì dân, họ đã dùng hàng ngàn tỷ Mỹ kim thặng dư gửi ở ngoại quốc để xây nhà bán rẻ cho những cặp vợ chồng có lợi tức thấp, lo dịch vụ vệ sinh và y tế cho dân, trợ cấp, săn sóc những người cao niên.
Thành quả của phát triển kinh tế là đảng và những người bu quanh đảng được ăn thịt, dân đen ngoài đảng chỉ được gặm xương.
Khỏi đói như thời Mao Trạch Đông là may rồi.

Nếu nói về phẩm chất của đời sống, cũng nên nói thêm nạn ô nhiễm.
Tôi không võ đoán xa xôi nhưng đã thấy trước mắt nạn ô nhiễm không khí.
Trừ mấy ngày thăm cảnh núi và sông nước Lí Giang, tôi chỉ thấy trời xanh một ngày ở Thẩm Quyến, một ngày ở Bắc Kinh.
Đó là những ngày có gió thổi mạnh, xua tan những đám khói ô nhiễm.
Những ngày khác, từ Hồng Kông vòng bờ biển qua Thẩm Quyến, lên Thượng Hải và vào nội địa Bắc Kinh, lúc nào tôi cũng thấy không khí như phủ sương khói, không thấy bầu trời, nói gì tới mây trời.
Biển nhiệt đới mà mù mù không xanh.
Phần trên của những tòa nhà chọc trời như ẩn hiện trong sương dù chỉ cách bạn mấy trăm thước và dù trời nắng chang chang.
Thủ phạm chính là khói xe hơi và khói nhà máy.
Chính quyền không quan tâm giải quyết nạn ô nhiễm.
Xăng nhớt pha chì và dầu diesel cứ việc đốt tự do.
Nhà máy xả khói độc không bị phạt. Nếu nghiêm khắc xử lý, dân sẽ khó sống thêm, công xưởng sẽ sa thải công nhân.
Hiện tại, dù tình trạng môi sinh có tệ, dân chưa chết ngay.
Lo an dân trước đã, chuyện tương lai mặc kệ nó.
Đó là chính sách mì ăn liền mà anh độc tài nào cũng áp dụng.

Xét cho cùng thì tại Trung Quốc hiện nay, với 1 tỷ 300 triệu con người, bằng một phần năm dân số toàn thể nhân loại, ai cũng phải nỗ lực giành giật để sống còn, dù phải đạp lên đầu kẻ khác.
Chính quyền phải tìm cách đè bẹp dân, không cho ngóc dậy để đòi hỏi, chống đối, phải tìm cách cho dân ăn vừa đủ no, mặc vừa đủ ấm để khỏi nổi loạn. Vì vậy phải tạo thêm hàng triệu công việc mỗi năm, phải đi tìm tài nguyên ở các nước chậm tiến, phải chiếm Biển Đông để khai thác dầu khí và đánh bắt hải sản. Dân chúng thì tìm mọi cách lừa dối chính quyền, vi phạm luật lệ khi có thể, lừa lọc lẫn nhau để ngoi đầu lên mà sống. Khi họ có thể pha chất độc vào bột sữa để nuôi chính con trẻ của nước mình thì ta có thể hiểu họ coi lợi nhuận cao hơn mạng sống con người. Đối với nhau mà còn như vậy thì đừng mong họ tử tế với người khác.
Tình trạng này không phải tự nhiên mà có. Nó phát sinh bởi cơ chế và sự thiếu hiểu biết của người dân. Cơ chế là nguyên nhân số một.
Khi cơ chế chỉ muốn kềm kẹp dân trong mục đích giữ quyền hành, không muốn dân được thông tin đầy đủ, được nâng cao phẩm cách và sự hiểu biết thì trình độ và cách đối xử của dân sẽ mãi mãi thấp như thế. Đừng trách những người lái xe vi luật và đe dọa sự an toàn của người khác.
Đừng trách những người làm hàng giả, tung thực phẩm độc ra thị trường tiêu thụ. Đừng trách những mánh lới lừa lọc, gian xảo trong việc bán buôn.
Hãy trách cơ chế chỉ muốn dân phục tùng tối mặt, sau đó mặc cho dân muốn làm gì thì làm để tự lo kiếm sống, dù có vi phạm luật lệ cũng được cơ chế nhắm mắt, miễn đừng đụng tới cơ chế là được.
Vì vậy Trung Hoa hiện nay là một anh khổng lồ vô tâm hồn, thiếu văn hoá, một núi cát rất lớn nhưng không có hạt cát nào dính vào hạt cát nào. Việc chinh phục nội bộ chưa xong, nói chi đến chinh ph

Thursday, July 12, 2012

Các quan chức có liên can với Wang Lijun (Vương Lập Quân) bị Đảng bắt giữ In
Tác giả: Jack Phillips Epoch Times Staff   
Thứ ba, 10 Tháng 7 2012 21:15
Some key figures of the Bloody-Hands Faction, the officials that former CCP head Jiang Zemin promoted to implement his persecution of Falun Gong. Top left: Zhou Yongkang, head of the Chinese regime's public security, recently stripped of his authority and put under investigation (Liu Jin/AFP/Getty Images). Top right: Bo Xilai, former Chongqing Party secretary, soon to be tried for corruption (Lintao Zhang/Getty Images). Bottom left: Li Changchun, propaganda chief (Feng Li/Getty Images). Bottom right: Jiang Zemin, former Chinese leader, originator of the bloody-hands faction (Minoru Iwasaki-Pool/Getty Images).
Một số nhân vật quan trọng của Phe "bàn tay đẩm máu", các quan chức mà cựu lảnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân thúc đẩy thực hiện chính sách khủng bố Pháp Luân Công. Trên cùng bên trái: Chu Vĩnh Khang, người đứng đầu an ninh  công an của chế độ Trung Cọng, gần đây đã bị tước quyền lực và bị điều tra (Liu Jin / AFP / Getty Images). Trên cùng bên phải: Bạc Hy Lai, cựu Bí thư Đảng Trùng Khánh, sẽ sớm bị xét xử về tội tham nhũng (Lintao Zhang / Getty Images). Dưới cùng bên trái: Lý Trường Xuân, lảnh đạo tuyên truyền (Feng Li / Getty Images). Dưới cùng bên phải: Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Trung Quốc, người khởi đầu của phe bàn tay đẫm máu (Minoru Iwasaki-Pool/Getty Images).
Giới chức điều tra Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt giữ hai nhân vật trung kiên của viên chức cao cấp Vương lập Quân (Wang Lijun), cựu cảnh sát trưởng Thành phố Trùng Khánh, người đã cố tìm cách đào tẩu qua Đại sứ quán Mỹ trong tháng Hai, kích hoạt một trong những vụ bê bối lớn nhất gây chấn động tới giới lãnh đạo Trung Quốc. Vụ bê bối đang diễn ra khi Đảng chuẩn bị chuyển giao một lần trong một thập niên quyền lực trong bộ máy quyền lực hàng đầu của Đảng, Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị, được sắp đặt sẽ diễn ra vào, hoặc sau mùa thu năm nay.


Wang, người được báo cáo đã nói với quan chức Mỹ về các chi tiết mổ cắp nội tạng từ các học viên Pháp luân công trong hệ thống  mạng lưới nhà tù Trung Quốc, các bệnh viện, và các trại lao động, hiện đang bị điều tra bởi Ủy ban Trung ương Kiểm tra Kỷ luật của ĐCSTQ cùng với Bạc Hy Lai, chủ cũ của y (Wang), cựu thị trưởngTrùng Khánh, đã bị tước bỏ quyền lực trong tháng Ba.


Bạc được coi là một nhân vật gây tranh cãi trong Đảng Cộng sản với một thành tích kỷ lục đẫm máu, ông là ứng cử viên chính được Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo chế độ ưa thích, bởi vì sự tham gia của ông trong chiến dịch của Giang Trạch Dân đàn áp Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần phổ biến.  Sự sụp đổ ngoạn mục của Bạc đã dẫn đến sự sụp đổ của phe nhóm của Giang trong Đảng. Các nhà điều tra Đảng đã không đề cập đến những rạn nứt chính trị trong việc cáo buộc của họ chống lại Bạc, thay vào đó, họ chỉ đơn giản buộc tội ông ta lạm dụng quyền lực, gia đình trị, và các tội khác. Vợ ông, Cốc Khai Lai (Gu Kailai), đang bị điều tra vì đã giết chêt một doanh nhân người Anh Neil Heywood.


The New York Times đưa tin hai quan chức cảnh sát thân cận với Wang là Tang Kiến Hoa (Tang Jianhua), phó cảnh sát trưởng của Trùng Khánh và Wang Pengfei (không rõ có liên quan), người đứng đầu bộ phận cảnh sát của quận Yubei. Wang Pengfei bị mất chức vào cuối tháng Sáu, đã được hộ tống ra khỏi thành phố và bị giam giữ bởi các nhân viên an ninh.


Báo cáo không đề cập đến Tang, chỉ nói rằng ông cũng được hộ tống và bị giam giữ trong cùng một ngày. Li Yang, một quan chức cảnh sát phụ trách điều tra tội phạm, cũng bị trừng phạt.


Wang Pengfei được cho là một chuyên gia nghe lén điện thoại, người đã tham gia trong một chiến dịch của Wang Lijun và Bạc. Ông được cho là người sắp xếp chuyến đi của Wang Lijun tới Đại sứ quán Hoa Kỳ vào tháng Hai, kích động con cờ domino đầu tiên trong vụ bê bối lan rộng.


Vụ bê bối Bạc và Vương (Wang) đã phát khởi một rạn nứt ít được biết đến giữa cái gọi là phe "bàn tay đẫm máu" gồm có cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân, trùm an ninh Chu Vĩnh Khang, và chính bản thân Bạc, và phe nhóm dẫn đầu bởi đương kim lãnh đạo Trung Quốc Hồ Cẩm Đào và Thủ tướng Ôn Gia Bảo.


Chu và Bạc được cho là đã âm mưu dành nắm quyền lãnh đạo, một kế hoạch mà có thể đã có hiệu lực sau khi Tập Cận Bình được Đảng tấn phong và trở thành chủ tịch nhà nước vào cuối năm nay. vào cuối năm nay.


Âm mưu đảo chính là một phương tiện cho Giang Trạch Dân để duy trì quyền lực ở Trung Quốc và đảm bảo rằng ông và các đồng phạm khỏi phải chịu trách nhiệm cho tội ác của họ chống lại Pháp Luân Công, bao gồm tra tấn hàng ngàn đến chết, và thu hoạch nội tạng của các học viên trong khi họ vẫn còn sống.


Bạc, trong một nỗ lực nhanh chóng vinh thăng thông qua hàng ngũ Đảng, nghe trộm các thành viên hàng đầu của đảng và tạo ra sự sùng bái cá nhân ở Trùng Khánh quay xung quanh thuyết “hồi sinh chủ nghĩa Mao”, y đã bức hại một doanh nhân và các tội phạm, bị gắn cho nhãn hiệu thành viên của Mafia, trong khi tước đoạt tài sản của họ và sử dụng số tiền thu được để tài trợ cho các nỗ lực chính trị.

Wednesday, July 11, 2012

Hu Jintao’s Journey to Paramount Military Power: Part II
By Michelle Yu & Lin Feng On July 10, 2012 @ 10:54 am In Regime | No Comments
Chinese leader Hu Jintao is seen at the closing session of the National Peoples Congress on March 14. (Lintao Zhang/Getty Images)
Chinese leader Hu Jintao is seen at the closing session of the National Peoples Congress on March 14. (Lintao Zhang/Getty Images)
If approved by the Chinese central regime, Hu Jintao will be following examples of his predecessors Deng Xiaoping and Jiang Zemin, who both retained power over the military for two years after their 10-year tenure as state Party chairman was up. But living in Jiang’s and his faction’s shadow, Hu has fought a harder and longer battle than his predecessors in gaining the military’s support, and he achieved success only in the final year of his 10-year tenure.

Bo Xilai’s Challenge

While Hu Jintao gained control over the armed forces in Beijing around 2007, he also “banished” Jiang Zemin’s handpicked heir, Bo Xilai, out of Beijing to head the southwestern city of Chongqing. Losing hope of getting into the Politburo Standing Committee, China’s top nine-member circle, Bo sought alliance with local military commanders to realize his ambitions.
Bo then initiated his “singing red and smashing black” campaigns, a revival of ultra leftist red culture and crackdown on crime, reminiscent of Mao’s Cultural Revolution. But the smashing black was often used as an excuse to frame civilian business owners and political rivals, and to confiscate their properties.
Bo also used his stardom-like popularity to challenge the less radical Hu-Wen government.
“Bo didn’t seem to care whether Hu Jintao was alarmed. He not only continued his high-key “singing red and smashing black” campaigns, arresting over 600 gang leaders, but also took the opportunity to expand the police force,” according to former Xinhua journalist Jiang Weiping.
“In addition, Bo actively built relationships with the Chengdu military command, and secretly connected with military bosses like Zhang Haiyang to plot future actions,” Jiang Weiping said in a March 24 article on Chinesepen.org. “This fully revealed Bo’s ambition to seize a top leadership position,” he said.
According to the article, Jiang Weiping has known Bo Xilai for decades and spent six years in jail for publishing Bo’s and other officials’ corruption stories in Hong Kong media.
While in office, Bo recruited many policemen from all over the country, purchased armored vehicles and expensive Italian motorcycles, and established highly publicized new teams, such as the “Police Flower Team,” formed by good-looking young women, and the “State Guests Convoy Team.” Bo also donated over 2 billion yuan (approximately US$300 million) to the Chengdu military command.
Former Chengdu billionaire property developer, Li Jun, who defected from China in 2010, told the Financial Times how he was framed, jailed, tortured, and blackmailed by Bo and his subordinates. Li said his captors ordered him to pay 40 million yuan to a Chengdu military unit before they set him free. He was also given a list of 20 military officers and told to accuse them of breaking the law. Li said he felt he was being used to purge Bo’s political opponents.
“Bo Xilai … victimized me to please [military boss] Zhang Haiyang in order to gain military support for his promotion during the 18th CCP National Conference,” Li told China.dwnews.com in July 2011.
In 2009, Bo promoted his pal, Wang Lijun, former Chongqing police chief and deputy mayor, to lead the armed police, a 10,000 people troop.
The support Bo thus garnered gave him more power to confront Hu.
In 2010, Bo took his “Red Song Choir” to Beijing, which was interpreted as a direct challenge to Hu’s leadership. Several senior military officers attended the performance, while no Politburo members showed up.
An even bolder challenge came in November 2011 when Bo attended a major military exercise held by the Chengdu military command while Hu was attending the APEC summit in the United States. Defense Minister and Central Military Commission member, Liang Guanglie, and local military chiefs also attended the exercise.
As relationships between local government leaders and local military forces have always been taboo in the CCP’s power structure, Bo’s actions not only alarmed Hu, but also shocked China’s political world, Jiang Weiping said in the Chinesepen article, quoting a Beijing insider.
Many officials felt that Hu Jintao needed to take decisive actions against Bo, or else there might be a coup at any time, the Beijing insider said.
Hong Kong-based Mingjingnews.com reported on March 30 that Bo purchased large amounts of weapons and ammunition through Wang Lijun to establish his own armed force.

Hu Fights Back

Hu’s early responses to Bo were low-key and mainly through staffing changes. In 2009, the political commissar of Chengdu’s military command, Zhang Haiyang, Bo’s ally, was replaced by an officer from Xinjiang. Several other senior officers were replaced by officers transferred from other units.
Hu’s full counter-attack started in July 2011 when rumors of Jiang Zemin’s death were released through Hong Kong media, a source told The Epoch Times. “That was the first step to test the water,” according to the source.
The news of Jiang’s death, first announced by Asia Television on July 6, 2011, immediately caused excitement, with some Chinese even setting off firecrackers.
Sources told The Epoch Times that by releasing the news, Hu was testing the Jiang faction’s reaction and power, and also evaluating Jiang’s health status by forcing him to make a public appearance. It was also to test the public’s response to determine if actions against Jiang and his faction would have the public’s support, sources said.

Xi Jinping Alliance

Another important milestone in Hu’s fight was to form an alliance with his successor, Xi Jinping. This was accomplished with the help of Song Ping, Hu’s mentor, and Hu Deping, the son of former state leader Hu Yaobang, according to Hong Kong’s Frontline magazine.
Hu Jintao needed an ally like Xi, who is both vice chairman of the Central Military Commission and a Politburo member. Xi, on the other hand, was content to let Hu and Wen remove the troublemaker Bo Xilai before the official power shift, according to Frontline.
With Xi’s support, Hu was ready to assert his authority.
During a Military Commission conference in late December 2011, General Liu Yuan showed a picture of a large, luxurious mansion belonging to a senior officer in one of Beijing’s best locations. Liu sharply criticized Military Commission chiefs Guo Boxiong, Xu Caihou, and Liang Guanglie, saying: “You three leaders of the Military Commission have been in leadership positions for many years. You are responsible for the rampant corruption in the military!”
Liu’s words caused a stir in the audience, but Hu and Xi merely listened without any expression, according to Hong Kong media reports.
Since then, the Military Commission launched a series of anti-corruption campaigns, which were interpreted as an order to show loyalty to Hu. For example, Military Commission vice chairman Xu Caihou called on the military to “unconditionally obey the Party central leadership, the central Military Commission, and Chairman Hu.” This was the first time the military put Hu’s name in such context.
Other senior officers also publicly pledged their loyalty to Hu on various occasions.
In February 2012, Gu Junshan, the owner of the mansion General Liu Yuan ostracized at the conference, was charged with corruption. Gu, a former deputy head of the General Logistics Department, is said to be a relative of Bo Xilai’s wife, Gu Kailai.

Wang Lijun Incident
On Feb. 6, Wang Lijun, Bo’s henchman, fled to the U.S. consulate in Chengdu, dropping off a stack of secret files. Later U.S. media revealed that the documents included a plot by Bo and Zhou Yongkang, head of the Political and Legislative Affairs Committee, to overthrow Hu and Xi.
The Wang Lijun incident became the critical turning point. In the weeks following, Bo visited a military unit in Yunnan Province, which his father used to lead. This move was further seen as a challenge to the central leadership.
On Feb. 17, the Central Military Commission deployed a 1,500-member armed police unit to Chongqing, allegedly to prevent Chongqing armed police from rebelling. Rumors have it that additional military units, totaling over 10,000, were sent to Chongqing.
In March, Chongqing garrison commander, Zhu Heping, who was deeply connected with Bo, was investigated.
In April, the Central Military Commission set up an audit steering group to examine procurement, construction projects, and real estate income in the armed forces, a move seen as a warning to military officers that any disloyalty could be punished with a corruption investigation,” the Financial Times said.

Conclusion

According to analysts, Hu Jintao will undoubtedly stay on as the Military Commission chairman after he hands over his Party and State leadership positions later this year.
There are many signs to support this conclusion. Generally, before a senior leader retires, he makes arrangements for his immediate staff and transfers them to other positions. But until now, Hu’s office staff have all remained in their positions, and have not shown any sign of wrapping up their current work or transitioning to other jobs.
The letter to the Politburo, cosigned by many military bosses, requesting that Hu retain his position as the military leader, further confirms Hu’s full, though late, success in gaining control over China’s military forces.
According to the latest news, Hu’s ally, Guo Jinlong, was appointed as the new Party boss in Beijing on July 3.
Reuters said the appointment is the first major step in a political reshuffle before the leadership change, which will allow Hu to retain political influence after he leaves office.
According to Reuters, “Guo is now expected to be a shoo-in to join the party’s decision-making Politburo during the leadership change at the 18th national party congress later this year.”