Search This Blog

Monday, July 9, 2012

Mumbai's Boom Turns Renters Into Millionaires

Mea Kadwani, 78, has lived in the same apartment in the Mukund Mansion in Mumbai since he was a toddler. Thanks to rent control laws, he paid less than $20 a month for decades, and $23 a month recently, for a 2,600-square-foot space in the upscale Nepean Sea Road neighborhood, where rents typically top $2,000 a month. Now he’s moving on: After three years of negotiations, he and his wife pocketed $2.5 million from Orbit, a real estate developer planning to turn the building into a garage for residents of its 29-story Villa Orb tower under construction next door.
The developer offered Kadwani an apartment in the new building. Instead, Kadwani took the money and moved to a first-floor flat nearby. “I refused an apartment in the redeveloped building, as the idea of staying in these tall towers didn’t appeal to me,” he says.
Thousands of rent-controlled tenants in India’s fast-growing financial hub are becoming millionaires as developers tear down crumbling colonial mansions to build luxury towers for the rich, according to Orbit and other companies. Home prices in Mumbai have climbed to a record 10,833 rupees ($200) per square foot, doubling in three years, according to Liases Foras Real Estate Rating & Research, based in the city.
South Mumbai, including a stretch of prime land hugging the Arabian Sea, has about 500 dilapidated stone structures dating back to the early 1900s with a potential value of about $40 billion if redeveloped, according to Pujit Aggarwal, managing director at Orbit, which specializes in buying old buildings and replacing them with modern towers. “For generations, most tenants were living a hand-to-mouth existence, barely making two ends meet,” says Aggarwal, whose firm is one of about 75 vying to oust Mumbai’s rent-controlled residents. “Now, with redevelopment, these tenants have become multimillionaires overnight as capital values of the properties they occupied soared.”

[Related: 10 cities with amazing deals for renters]
It’s still a good deal for landlords. At Villa Orb, five-bedroom units are selling for about $12 million, Aggarwal says. He expects to make four times the value of his investment in the project, after paying 1 billion rupees to the landlords to acquire the sites, 750 million rupees to the tenants, and construction costs. Not all rent-controlled tenants end up rich. Mitul Bhatia, a 33-year-old recruitment consultant, says he and his parents were forced to vacate their 972-square-foot, three-bedroom apartment in South Mumbai after the landlord turned off the water and electricity.
The Bombay rent control act of 1947 was introduced to provide relief to the city’s migrants after the partition of colonial India. Rents at about 19,000 buildings were set at 1940 levels to prevent owners from charging excessive rates during a time of distress. In Mumbai, the measures have been amended and the act rechristened the Maharashtra Rent Control Bill, which allows for 5 percent annual rent increases.
Like other colonial-era buildings, Mukund Mansion, built in 1923, is crumbling. Owners often can’t afford to maintain their buildings on the rents they receive. Barred from evicting tenants by the rent control statutes, their only way to cash in on rising property values is to sell the building to a developer who can afford to buy them out. Kadwani, who suffered a minor injury when part of the building’s roof caved in, sympathizes. “The landlord was in a pitiable condition,” he says. “We didn’t expect him to do much for the building given the rents we were paying him.”

[Related: Inflation Makes Big Incomes Smaller]
Of the nine families in Mukund Mansion, the Kadwanis held out the longest and got one of the highest payoffs, says Aggarwal. Before Orbit bought the building, Kadwani had wanted to move. “We tried to sell our tenancy rights several times, but the landlord refused to transfer the property to the new tenant,” he says. “In hindsight, it was a blessing that he didn’t agree, or we would have sold out for a fraction of what we got in the end.”

The bottom line: With home prices climbing above $200 a square foot, thousands of rent-controlled tenants are getting million-dollar payments to move.

Sunday, July 8, 2012

Doggerland: Atlantis-Like Country Discovered off Scottish Coast

By Belinda McCallum
Epoch Times Staff
Created: July 6, 2012 Last Updated: July 7, 2012
Related articles: Science » Beyond Science
Print E-mail to a friend Give feedback

A map of the United Kingdom with Doggerland marked as red. (University of St. Andrews)
A map of the United Kingdom with Doggerland marked as red. (University of St. Andrews)
A diver investigates large stones at doggerland. (University of St Andrews)
A diver investigates large stones at doggerland. (University of St Andrews)
A vast underwater area in the North Sea may once have been home to tens of thousands of Stone Age people before suffering a devastating tsunami and gradually disappearing under rising sea levels, according to 15 years of research by U.K. scientists.
Named Doggerland, the region stretched from Northern Scotland to Denmark and down toward the Channel Islands. It slowly became submerged between 18,000 and 5,500 B.C., separating Britain from the rest of Europe.
“Doggerland was the real heartland of Europe until sea levels rose to give us the U.K. coastline of today,” said geophysicist Richard Bates at the University of St. Andrews in a statement.
“We have speculated for years on the lost land’s existence from bones dredged by fishermen all over the North Sea, but it’s only since working with oil companies in the last few years that we have been able to recreate what this lost land looked like.”
The scientists reconstructed a huge and complex landscape using geophysical modeling and material collected from the ocean floor, including fossilized material from the plants and animals that inhabited Doggerland.
“We have now been able to model its flora and fauna, build up a picture of the ancient people that lived there and begin to understand some of the dramatic events that subsequently changed the land, including the sea rising and a devastating tsunami,” Bates said.
Initially, Doggerland was hilly with waterways and a convoluted coastline, but as sea levels rose, an archipelago of low islands would have formed.
Other interesting findings include a mass mammoth grave, standing stones, and potential human burial sites.
“We haven’t found an ‘x marks the spot’ or ‘Joe created this’, but we have found many artifacts and submerged features that are very difficult to explain by natural causes, such as mounds surrounded by ditches and fossilized tree stumps on the seafloor,” Bates said.
“There is actually very little evidence left because much of it has eroded underwater; it’s like trying to find just part of a needle within a haystack.”
“What we have found though is a remarkable amount of evidence and we are now able to pinpoint the best places to find preserved signs of life.”
Images and artifacts are currently on display in an exhibit called ‘Drowned Landscapes’ at the annual Royal Society Summer Science Exhibition in London.
Có vài cách đễ chọn nhiều tệp tin hay folder .
There are several ways to select multiple files or folders.
1. Open the folder that contains the files or folders you want to select/ mở folder có chứa những tệp tin mà bạn muốn chọn . 
2 . Select the files or folders using any one of these methods/chọn những tệp này bằng cách dùng một trong những phương pháp sau :
a/To select a consecutive group of files or folders, click the first item, hold down the SHIFT key, and then click the last item/Để chọn một nhóm gồm những tệp tin liên tục , nhấp vào tệp đầu , giử phím shift , và nhấp vào tệp cuối . 
b/ To select a consecutive group of files or folders without using the keyboard, drag the mouse pointer to create a selection around the outside of all the items you want to include/ĐỄ chọn 1 nhóm gồm những tệp liên tục mà ko dùng keyboard , kéo mủi cũa chuột chung quanh những tệp mà bạn muốn chọn . 
c/ To select nonconsecutive files or folders, hold down CTRL, and then click each item you want to select/ĐỄ chọn những tệp ko liên tục , đè phím ctrl , và nhấp vào mổi tệp bạn muốn chọn .
d/ To select all of the files or folders, on the toolbar, click Organize, and then click Select All/Đễ chọn tất cã các tệp trong 1 folder , nhấp organize và select all .
 e/ To cancel the selection of individual items within a selected group, hold down CTRL, and then click the items that you don't want to include/ Đễ hủy bỏ  từng tập tin đã chọn trong một nhóm , giử phím ctrl , và nhấp vào những tệp mà bạn ko muốn chọn .

Saturday, July 7, 2012

Bộ máy an ninh nhà nước Trung Quốc: Canh gác những người canh gác

Đảng muốn chắc chắn những người thi hành mệnh lệnh phải bị kiểm soát chặt chẽ
Người dịch: Trần Văn Minh
30-06-2012
Dường như các lãnh đạo Trung Quốc đang gia tăng kiểm soát lực lượng an ninh đang bảo vệ quyền hành của đảng. Tại các tỉnh thành, các cảnh sát trưởng đang bị xiết chặt hơn dưới bàn tay của Đảng Cộng sản. Vài nhà cấp tiến phát hiện ra rằng, đây là dấu hiệu của sự thay đổi về chính sách kiểm soát người dân Trung Quốc của Đảng. Tuy nhiên, có khả năng là sau một thời gian xáo trộn, chính việc kiểm soát lực lượng cảnh sát hiện đang được xem xét kỹ lưỡng. Bộ máy an ninh quốc nội to lớn và tốn kém của Trung Quốc vẫn hành động một cách hung hăng như thuở nào.
Trong thời gian sắp tới ngày Đại hội Đảng Cộng sản vào mùa thu năm nay, thời điểm Trung Quốc sẽ thay đổi các lãnh đạo cao cấp nhất lần đầu tiên trong vòng 10 năm, các chi bộ đảng cấp tỉnh và thấp hơn đã được thay đổi. Trong tiến trình đó, các cảnh sát trưởng của tỉnh đang bị kiềm chế.
Trước tiên, họ bị tước bỏ chức lãnh đạo ủy ban “chính trị-pháp luật” của đảng, có nhiệm vụ giám sát cảnh sát, tòa án và viện kiểm sát. Các ủy ban này có quyền hành rất lớn. Lực lượng an ninh họ mà coi sóc không chỉ là những viên chức an ninh mà còn là những kẻ bảo vệ sự cai trị của đảng. Trong những năm gần đây, họ đối diện với một loạt khủng khoảng, như bất ổn sắc tộc ở các khu vực Tây Tạng, Tân Cương và Nội Mông, và những thách thức từ giới luật sư và các nhà hoạt động. Sự đáp trả của họ là đàn áp, thường đi kèm với các vụ bắt bớ tập thể; vài người bị bắt đã biến mất.
Theo tuần báo Trung Quốc, Southern Weekend, năm 2010, vụ tổ chức [các bộ] của đảng đã ban hành sắc lệnh, chủ tịch ban chính trị-pháp luật không được kiêm thêm chức cảnh sát trưởng. Tuần báo này nói đúng, ít nhất về chiều hướng [thay đổi]. Trong số 30 bí thư của ủy ban chính trị-pháp luật tỉnh được chọn năm nay, chỉ có 9 người là cảnh sát trưởng, giảm từ 13 so với 31 người cách đây gần 5 năm. Và điều không thể tưởng tượng được cho tới gần đây, tỉnh Quảng Đông, miền nam [Trung Quốc] và tỉnh Thanh Hải, miền tây [Trung Quốc], không có một người nào trong số 29 cảnh sát trưởng thuộc bộ phận hành chánh bên dưới cấp tỉnh, tức cấp quận, kiêm chức bí thư ủy ban chính trị-pháp luật.
Một hệ quả của xu hướng này là một cú đánh vào vị thế cảnh sát trưởng: họ cũng không được xếp vào ủy ban thường vụ khu vực của Đảng Cộng sản. Các ủy ban này điều hành các tỉnh thành giống như 9 ủy viên Ban Thường vụ Bộ chính trị Đảng Cộng sản Trung quốc cai trị toàn bộ đất nước Trung Quốc. Trong số 30 [bí thư] ủy ban chính trị-pháp luật cấp tỉnh đã được chỉ định năm nay (nghĩa là tất cả các tỉnh thành, ngoại trừ ở Bắc Kinh, nơi mà đại hội bắt đầu vào ngày 29 tháng 6), chỉ có 10 bí thư kiêm chức cảnh sát trưởng, giảm xuống từ 14 người cách đây gần 5 năm. Sự thay đổi này làm cho cơ cấu tổ chức tỉnh thành giống như trung ương đảng và chính phủ, nơi mà Bộ trưởng Công an Mạnh Kiến Trụ không phải là một trong 24 ủy viên của Bộ Chính trị, chứ đừng nói tới [ủy viên] Ban Thường vụ.
Một lý do để nghĩ rằng quyền hành công an đang trên đà suy giảm, là sự suy sụp gần đây của Chu Vĩnh Khang, bí thư ủy ban chính trị- pháp luật trung ương. Ông Chu là bí thư của bộ công an từ năm 2002 – 2007, trước khi trở thành người của Bộ Chính trị, phụ trách an ninh quốc nội – công an mật vụ và tất cả các ngành liên hệ. Ông là một đồng minh với Bạc Hy Lai, là ủy viên Bộ Chính trị, cho tới khi ông Bạc bị thanh lọc đầu năm nay.
Ông Chu, người được cho là đã hỗ trợ ông Bạc để thay thế chức vụ của ông, đã chỉ huy các nhân viên an ninh áo xanh (và thường phục) trong những ngày tháng xáo trộn. Ngân sách an ninh quốc nội của Trung Quốc đã tăng lên đến con số kinh ngạc là 110 tỷ đô la một năm, lớn hơn chi tiêu quốc phòng đã được công bố. Vài đối thủ trong đảng hẳn phải ganh ghét với sự sở hữu quyền lực và số tiền đó, và kín đáo phàn nàn về hiệu quả làm việc của ông Chu. Cuối cùng, số lượng những cuộc biểu tình gây bất ổn khắp Trung Quốc tiếp tục gia tăng, tới mức 180.000 vụ trong năm 2010, theo một nguồn tin ước đoán.
Tuy nhiên, không có lãnh đạo cao cấp nào tuyên bố công khai rằng sự gia tăng lực lượng an ninh chính phủ trở nên phản tác dụng. Thủ tướng Ôn Gia Bảo, người tự cho là có đầu óc cải cách, có lẽ chống đối khuynh hướng bàn tay sắt của ông Chu. Nhưng nếu chống đối như thế, thì ông đã bị áp đảo. Quyền hành của cảnh sát và an ninh đã từ từ mở rộng, lấn át quy trình luật pháp, tòa án, công tố và ngay cả những lãnh đạo đảng khác. Sự lãnh đạo của họ (lực lượng an ninh) trong ủy ban chính trị- pháp luật, với nhiệm vụ cân bằng quyền lợi của cảnh sát, tòa án và các công tố, đã gia tăng quyền hạn của các cảnh sát trưởng để né tránh quy trình luật pháp. Những hy vọng hão huyền về pháp trị liên tục đụng phải những tảng đá của lực lượng an ninh.
Ông Cheng Li, một chuyên gia nghiên cứu về chính trị trong giới cao cấp Trung Quốc, thuộc Viện Brookings, một viện nghiên cứu ở Washington (Hoa Kỳ), nói rằng quyền lực cảnh sát lớn mạnh một phần do ông Chu thiếu đối thủ mạnh trong hệ thống “lãnh đạo tập thể”; một phần để đáp trả lại mối đe dọa từ các luật sư và các nhà hoạt động chuyên dùng luật pháp để chống lại đảng, và một phần để đối phó với các cuộc khủng hoảng do bất ổn.
Cho tới năm nay, một cảm nhận về thách thức mới đối với sự cầm quyền của đảng dường như ủng hộ vị thế cá nhân của ông Chu hơn. Với chức vụ bí thư ủy ban chính trị- pháp luật trung ương, ông ta cũng chịu trách nhiệm về vấn đề an ninh của đất nước và những đơn vị bất thường trong bóng tối, gồm Phòng 610, được thành lập vào năm 1999, để đàn áp phong trào Pháp Luân Công và [văn phòng này] vẫn còn hoạt động cho tới nay.
Chiến lược an ninh vẫn không thay đổi trong năm nay. Nhưng ông Chu có vẻ là một nhân vật mờ nhạt. Một bước ngoặt quyết định đã đến vào tháng 2, khi Vương Lập Quân, cảnh sát trưởng thành phố Trùng Khánh, miền tây nam [Trung Quốc], đã ẩn náu một thời gian ngắn ngủi tại lãnh sự quán Hoa Kỳ. Đó là một miếng gạch trong sự sụp đổ dây chuyền đã chấm dứt sự nghiệp của ông Bạc, bí thư thành ủy Trùng Khánh.
Hồ sơ của ông Chu bị tổn hại do các mối liên hệ với ông Bạc, lại càng bị lem luốc hơn vào tháng 4, khi ông Trần Quang Thành, một nhà hoạt động pháp lý khiếm thị, trốn khỏi nhà của ông ở tỉnh Sơn Đông, nơi ông bị nhà cầm quyền giam giữ bất hợp pháp. Câu chuyện này đã làm nổi bật vấn đề quyền hành của lực lượng an ninh cao hơn cả luật pháp, như lực lượng an ninh đã từng thuê mướn côn đồ để canh giữ và đe dọa ông Trần và gia đình ông, và ngăn cản những người tới thăm ông, bằng cách thỉnh thoảng đánh đập họ. Bí thư ủy ban chính trị-pháp luật và cảnh sát trưởng ở Sơn Đông chẳng bao lâu sau đã bị sa thải. Những nhà cải cách xem đây như một dấu hiệu đầy hy vọng, nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên là: khi ông Trần tìm kiếm sự bảo vệ từ người Mỹ, thì sự cố này đã trở thành một điều xấu hổ cho đất nước [Trung Quốc].
Có nhiều sự đồn đoán ở Bắc Kinh, liệu người kế vị ông Chu với chức vụ bí thư ủy ban chính trị-pháp luật sẽ được chỉ định vào mùa thu này, có được vào Ban Thường vụ Bộ Chính trị mới hay không. Ông Li thuộc viện Brookings và ông Fu Hualing thuộc Đại học Hong Kong tin rằng, hệ thống ủy ban chính trị-pháp luật rốt cuộc sẽ bị phế bỏ như một bước tiến tới tinh thần pháp trị. Tuy nhiên, sự cải cách đó dường như vẫn chưa sắp xảy ra.
Một cách đơn giản, có vẻ như các cảnh sát trưởng của Trung Quốc đang được nhắc nhở rằng ai là người [thực sự] nắm quyền. Trong cùng ý hướng, từ sự thất thế của ông Bạc, người có vài người bạn là tướng lãnh quân đội, lãnh đạo đảng cũng liên tục nhắc nhở quân đội rằng người chỉ huy của quân đội là Đảng Cộng sản, không phải chính phủ, chứ đừng nói tới bất kỳ cá nhân nào.
Ra khỏi nòng súng của đảng
Như ông Li nhận thấy, thế khó xử của đảng là, các yếu tố đe dọa đảng và làm ông Chu và bộ máy an ninh chính phủ có nhiều quyền hành thì vẫn còn đó: “Nếu anh cắt giảm chi tiêu của cảnh sát, an ninh, thì anh đối phó với các cuộc biểu tình thế nào?” Vì thế những đơn vị bí mật như Phòng 610, mà các thành viên đã tiết lộ, ví dụ như hàng rào an ninh canh giữ ông Trần vẫn phát triển. Ngải Vị Vị, một người bất đồng chính kiến và là họa sĩ, đã bị cảnh sát giam giữ một cách bất thường hồi năm ngoái, nói rằng, các nhân viên an ninh có thể không biết chính xác họ làm việc cho bộ phận nào của đảng và nhà nước. Tuy nhiên, bằng cách này hay cách khác, họ làm cùng công việc. Các lãnh đạo Đảng Cộng sản bám chặt bộ máy an ninh nhà nước, ngay cả khi họ cố gắng kiểm soát nó.
Nguồn: Economist
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
Bản tiếng Việt © Trần Văn Minh
LÀM GÌ KHI NÚT EDIT BIẾN MẤT TRÊN BLOG ?

Tôi đã bỏ ra mấy ngày lần lượt áp dụng những hướng dẫn sau : 

Blogspot Blogger Edit Pencil Missing
Problem: Blogger Blogspot Edit-Pencil Missing. Last updated 2011.07.24. Solution likely found.

Problem:
When using Blogspot's editor, I noticed the Pencil icon was missing and I could no longer enter edit-mode from the View Blog screens. Also, the tool-box icon is missing from the widget edit screens.






Summary:

I have found a solution to the problem but am unconvinced this is the best solution. One thing is for sure, this is more-than-likely a browser-related problem -- especially if the feature worked in the past but doesn't any longer. Use the following diagnostics to help identify the problem.

Update 2011.08.16: I returned these suggested changes back to default and discovered the Pencil-icon had returned. Also, during this intervening time, Firefox was upgraded from version 4 to 5, then to 6. Perhaps, also, Google changed how the Pencil icon was displayed. In any case, here is what I had done.

Confirm the Feature is Enabled:

Confirm the edit feature is enabled on your blog with these steps:

A. Sign-in to the Blog, go to DashBoard, click "Settings"

B. In the [Basic] tab, confirm "Show Quick Editing" = Yes

C. In the [Design] tab, (page-elements), look in the "Blog Posts" widget, likely on the left. Click "Edit"

D. In the popup window, confirm [x] "Show Quick Editing" is checked.


Diagnostics:

Prove if your Blogger Template supports the edit-icon; this also may prove if this is a browser-related issue.

Comments: For most Blogspot users, I doubt the template is the real problem and Template editing is not necessary.

If you are using a Blogger-supplied template, the edit feature will be there. In my case, I spent a fruitless hour backing up and editing the template, trying to figure this out, when I finally decided to test in IE -- proving the template was good and the problem was related to Firefox version 4 or 5. Later, I found the feature worked in Firefox 5 on a different machine, indicating this is really a problem with this particular installation.


If the pencil-edit icon *used to work*, but doesn't any longer, it is likely because of a browser or browser update. Do the following to test:

a. Sign-in to your Blogger account with Internet Explorer (7 or 8 -- there have been reported issues with version 9 - not substantiated).

b. Create a new test Blog Entry -- which forces Blogspot into Edit mode.

(Important: Blogger does not always show the edit-pencil until after something is edited one-time. For each test, edit something one time (using the manual steps described above).

Save the post.

c. Click "View Blog". Look for the edit-pencil.

d. Decision:

If the edit-pencil shows up in IE, but not in other browsers, especially FireFox, this proves the problem is with the browser and not the template. I have not tested Chrome or other browsers.

If the edit-pencil does not show up in any browser, see this Linked: article and text below, which suggests that some Blogger templates may not have this feature installed. This is a technical article. Be sure to backup your templates before making changes. It may be easier to just try a different template to see if the problem persists.

Possible FireFox Solution #1:

This solution has fixed the problem on my machine and it requires changing an internal FireFox setting. Change this setting: "network.cookie.thirdparty.sessionOnly" Change from the default false to true.

a. On the FF URL line, type this address: "about:config" (no quotes)
b. Click "I promise to behave" when prompted about the damage you can cause
c. In the top-center search box, type:

"network.cookie.thirdparty.sessionOnly" (no quotes. Similar screen illustration, below)

d. Change the value from false to true.
e. Close Firefox and reload the browser/blogger to see the results. Remember, you must edit something at least one time before you will see the results.


Possible FireFox Solution 2:

Note: This solution is not necessarily recommended.
In a previous test, I used Firefoxe's Config screens to block Sending Referer Headers. This seemingly unrelated setting has something to do with the edit-pencil because it temporarily fixed the problem, but later it again failed. Because of this, I have since returned this setting back to the default value of "2" and no longer recommend this solution, but this is widely discussed on the web and it must have worked for some people.

a. On the FF URL line, type this address: "about:config" (no quotes)
b. Click "I promise to behave" when prompted about the damage you can cause
c. In the top-center search box, type: "network.http.sendRefererHeader" (no quotes)
d. Change the value from (2) to zero.
e. Close Firefox and reload the browser/blogger to see the results.


Notes:
The Referer is often set to =2 as a minor security measure; it stops sites from tracking where you came from. It is safe to change this value.

If you do not find the key, this solution will not help you. Older versions of FF did not have a default value for SendRefererHeader, but the newer versions do. (The new default sets the value = 2).

This option is not available in IE and IE will not have this problem.

Other Possible Solution (untested by keyliner):

Others have reported this:
"My icons recently went missing, even though the Quick Edit setting was turned on. I went into the settings, turned it off, pressed Save Settings, turned it back on and pressed Save Settings again and they re-appeared."
VÀ CUỐI CÙNG THÀNH CÔNG SAU KHI ÁP DỤNG HƯỚNG DẪN NÀY :

Another blog reported this:
Go to the Privacy tab in your Internet Options. Click the Sites button.
Type "blogger.com" in the Address of website field and then press the Allow button.
Press OK twice to save the settings.

Reload your blog


In Closing:

On two machines, both running Firefox 5 and both with ostensibly the same settings, the edit-icon worked on one but not the other. Changing network.cookie.thirdparty.sessionOnly to false inexplicably resolved the problem on the broken machine.

Searching for other solutions to this problem, you will find discussions on Java-code problems. I suspect for most of us, this is not the solution. This can be simply tested by launching the editor in IE -- proving the Java-code is probably correct.

The suggestions on Java code center around this statement:

b:include data="post" name="postQuickEdit"

Moving this code to other locations, as suggested in the Link's reader comments, did not help. Plus, mere mortals should not have to work this hard for something that used to work, but now does not. All of this suggests the template is likely correct and the problem lies elsewhere.

Other Things Tested:

Changing to a new BlogSpot template did not help.

Additionally, using a suggested Blogger's DESIGN, Edit HTML, "Revert Widget Templates to Default" did not help.

Flushing Firefox's Cache does not help.

Switching to BlogSpot's new Editor or Old Editor made no difference.

And, even with all of this testing, each of these solutions does not make sense because the editor works in IE.

In the end, at least on my machine, changing the 3rd party cookie setting on one machine (but not another) fixed the problem. This is not a sensible solution.


Your unregistered comments are welcome.

Cảm động với cô dâu cưới 5 ngày trước khi chết

Chuyện về một đám cưới xảy ra 05 ngày trước khi cô dâu qua đời vì ung thư phổi . Đúng là 'đời là vô thường , nay còn mai mất' , nhưng phần lớn chúng ta nhiều khi quên điều này , trong đó có cã tôi . -  Trần anh Tú .


Những hình ảnh này đang được cư dân mạng chia sẻ, với tất cả tình yêu thương của mình gửi đến cặp đôi này.
Cô gái trong bức ảnh là Katie, 21 tuổi đang nằm bên cạnh giường vị hôn phu của cô - Nick, 23 tuổi. Hình ảnh này được chụp ngay sau khi đám cưới của họ tại Hoa Kỳ. Katie bị ung thư phổi, mỗi ngày phải dành một vài giờ để điều trị.
Chiếc áo cưới phải sửa lại từng ngày vì nó kèm cả những thiết bị trên người, nhưng cô vẫn tự tổ chức đám cưới của mình, thậm chí còn tự mình chuẩn bị.
Trên người Katie là khá nhiều đường ống dây và thiết bị, bởi vì những thiết bị đấy chính là nguồn ô xy dưỡng khí truyền vào cơ thể cô. Trong đám cưới của mình, Nick cùng bố mẹ luôn luôn nở nụ cười cổ vũ và đầy ắp thương yêu với Katie. Bố mẹ nói với Nick rằng họ rất hạnh phúc khi Nick cưới cô gái đã từng bên anh từ thuở học trò.
Trong đám cưới, Katie cười rạng rỡ khi Nick cùng các bạn của cô cất tiếng hát tặng cô.
Đau đớn về thể xác không cho phép cô đứng suốt trong buổi hôn lễ của mình.
Năm ngày sau đám cưới, Katie qua đời.
Lặng nhìn cô gái gầy mòn chỉ còn lại thể xác nhưng vẫn tươi cười hạnh phúc, chúng ta không thể không cảm nhận được một điều: “hạnh phúc rất giản đơn và có thể tìm thấy được. Tưởng niệm về Katie như một cô dâu hạnh phúc vượt qua số phận, với vẻ đẹp làm tan vỡ trái tim bao người và ý chí khiến bất cứ ai cũng phải rơi lệ".
Nick đã có được hạnh phúc thật sự mặc dù quá ngắn ngủi, anh là một người đàn ông với dũng khí không phải ai cũng có thể có.

Friday, July 6, 2012

CHUYỆN TÌNH CỦA MỘT " VIỆT CỘNG CON" GỐC CỐNG TRỜI HÀ GIANG VỚI MỘT NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA


Viết theo lời kể của một cô gái người Bắc.
Người ta nói “Cái áo không làm nên ông thầy tu” Nhưng thực sự cái áo đã làm cho người ta nhìn lầm nguời mặc nó là thầy tu. Em không những nói giọng Bắc, em còn dùng những từ ngữ mà cái đám Việt cộng thường dùng, ngay cả những người Miền Nam hay những người Lính Cộng Hòa mà nói cái giọng đó, cũng bị ghét, nói chi là Bắc Kỳ rặt như em.
Em cứ giữ cái giọng Bắc Kỳ của em, nhưng em đừng... Hoành Tráng, đừng... Bức Xúc nữa, có được không?”
Tôi suy nghĩ... Đúng! Chồng tôi nói đúng. Nhập Gia Tùy Tục – Đáo giang tùy khúc.
Tôi đã lấy chồng Lính Cộng Hòa rồi, mà tôi lúc nào cũng có cái giọng Bắc Kỳ Hai Nút (75, Bắc kỳ chín nút tức là Bắc kỳ 54) thì ai mà chịu nổi.
 
Đương nhiên, tên của tôi không phải là “Việt Cộng Con” rồi. Và tôi cũng không phải là Việt Cộng, xin bảo đảm một trăm phần trăm. Tên tôi là Trinh, Trần Thị Ngọc Trinh. Tôi lấy chồng là một người Lính Việt Nam Cộng Hòa. Con trai tôi tên là Nam, cháu nay đã được năm tuổi rồi. Mỗi lần về thăm nhà, cháu luôn luôn hãnh diện khoe với ông bà ngoại: “Ông ơi, bà ơi, cháu là con của Lính Cộng Hòa đấy.”
Tức là, tôi không có dính dáng gì đến Việt Cộng cả. Vậy thì tại sao tôi lại có cái tên... “Việt Cộng Con”?
Theo lời bố tôi kể lại, bố mẹ tôi quê quán ở Phú Thọ, sau chuyển về Hà Giang. Đến năm 1979 thì mới về Hà Nội ở. Lúc đầu, gia đình tôi không có "hộ khẩu", phải sống tạm bợ ở gầm cầu. Hàng ngày, ba mẹ tôi đi ra chợ, bến xe hàng hay là bến xe lửa xuyên Việt đứng chờ công việc làm, ai nhờ việc gì thì làm việc nấy, thông thường là khuân vác, đẩy xe, cưa cây... Kiếm được việc làm không phải dễ, vì ba mẹ tôi là dân mới tới, thường bị đám người sống lâu năm ở chợ tranh dành đuổi đi đừng ở nơi xa chứ không cho đứng ở gần chợ.
Một hôm, có một đoàn người gồm đa số là đàn bà từ miền Nam vào, nhờ đẩy hàng đi Hà Giang. Hà Giang cách Hà Nội cả trăm cây số, đám đầu nậu không biết địa thế, hơn nữa, vì Hà Giang gần núi, có nhiều sơn lam chướng khí, nên không ai dám nhận đi hàng, bọn chúng mới gọi bố mẹ tôi đến mà bố thí cho việc làm. Tưởng đi đâu chứ Hà Giang thì bố mẹ tôi sống ở đó từ nhỏ, biết từng góc rừng, từng con đường mòn xuyên qua núi. Thì ra đó là những người vợ, con của Lính Cộng Hòa bị đi tù cải tạo. Từ Hà Nội đến Hà Giang thì có xe hàng, nhưng từ Hà Giang tới các trại tù thì phải gánh hàng đi bộ nhiều ngày mới tới.
Bố mẹ tôi chịu cực khổ đưa những người khách hàng đến tận nơi, chờ họ gặp người thân xong xuôi rồi lại đưa họ trở về ga Hàng Cỏ Hà Nội. Những người này cám ơn bố mẹ tôi và tặng tiền nhiều lắm. Sau chuyến đi đó, bọn đầu nậu đứng bến có vẻ nể nang bố mẹ tôi, không dám dành mối như trước nữa. Thực ra, cũng vì không có đứa nào biết đường đi nước bước ở Hà Giang và những vùng xa xôi có trại tù cải tạo, nên bố mẹ tôi hầu như được độc quyền đưa đón thân nhân những người tù cải tạo. Những người này vừa tử tế lịch sự, vừa cho tiền thưởng khá, vì thế, cuộc sống của gia đình tôi mới đỡ vất vả. Nhờ có ít tiền, bố mẹ tôi mới... mua được hộ khẩu ở Hà Nội và cho anh em chúng tôi đi học. Trong thời gian đưa đón những người Miền Nam này, bố mẹ tôi đã được họ tin tưởng, vui vẻ nói chuyện và còn chỉ dẫn cách nấu những món ăn ở Miền Nam, như là bánh xèo, bánh phồng tôm, chả giò... Đã có một lần, một nhóm người vì phải mang theo nhiều hàng, lại già yếu bệnh tật, nên đã nhờ bố mẹ tôi vào Nam để mang hàng từ đó ra ngoài Bắc cho họ. Nhân dịp này, họ đã đưa bố mẹ tôi đi chợ mua những món hàng cần thiết và đãi bố mẹ tôi ăn một bữa no say.
Đến khi những người đi thăm thân nhân tù cải tạo vơi đi dần, bố mẹ tôi liền giải nghệ mà mở một quán ăn nhỏ, chuyên bán những “Món Ngon Miền Nam”. Thời gian đó, bất cứ món hàng nào có xuất xứ "Miền Nam" đều được dân miền Bắc thèm muốn, mua bằng hết, từ cây kim sợi chỉ, nói chi tới những Món Ngon Miền Nam. Cửa hàng của bố mẹ tôi vì thế mà lúc nào cũng đông khách.
Học xong đại học, tôi xin đi làm cho chính phủ, thời gian rảnh thì phụ bố mẹ tôi trông coi công việc. Cửa hàng bán những món ăn Miền Nam của bố mẹ tôi càng ngày càng phát triển, không những chỉ bán hàng ăn, bố mẹ tôi còn mở công ty, mua nhiều loại hàng ở Miền Nam đem ra Bắc bán nữa.
Trong thời gian làm việc, tôi đã được tiếp xúc với một số bạn bè đi du học trở về, đa số đều nói ngoại ngữ rất khá, và đều vào Sàigòn làm việc, chứ không chịu ở lại ngoài Bắc, dù rằng Hà Nội mới là thủ đô. Tôi bắt chước bạn bè, xin bố mẹ tôi cho vào Nam làm việc, nhân tiện làm đầu cầu mua hàng trong Nam đem ra Bắc.
Vào tới Sàigòn rồi, đi làm một thời gian rồi, tôi mới thấy là giữa những người giữ chức vụ cao, được gọi là "lãnh đạo cơ quan" mặc dù là học thức kém, tầm mức hiểu biết về việc làm rất là hạn chế, nhưng lại là những người ngồi mát ăn bát vàng, hống hách với dân chúng nhiều nhất. Càng tỏ ra khó khăn, họ càng được hối lộ và lấy đuợc nhiều tiền trong công quỹ. Những người có bằng cấp, biết làm việc và phải tiếp xúc với dân chúng nhiều như chúng tôi thì lại bị đẩy cho làm việc thật là nhiều. Và cũng vì sự hống hách quan liêu của cấp trên, mà chúng tôi bị vạ lây, bị dân chúng miền Nam ghét bỏ. Thậm chí, chỉ nhìn thấy chúng tôi, hoặc chỉ cần nghe giọng nói của chúng tôi thôi, họ đã bỏ đi, không quên nói nhỏ với nhau: "Cái đồ Bắc Kỳ... thấy ghét"
Mặc dù những điều kiện mà chúng tôi giải thích, là do cấp trên đòi hỏi, chứ chúng tôi không hề muốn làm như vậy.
Một vài lần, tôi được dịp may tiếp xúc với những người ngoại quốc tới làm việc chung với chúng tôi, họ có kiến thức rất cao nhưng lại nói chuyện rất lịch sự. Cũng có những lần tôi được tiếp xúc với vài du khách đến nhờ làm thủ tục, tôi thấy họ nói chuyện cũng thật là hòa nhã và rất hiểu biết. Tầm mắt và kiến thức của tôi được mở rộng ra, tôi muốn được đi du học để mở mang trí tuệ, và cũng để có thể giúp cho công việc làm ăn của gia đình tôi được phát triển hơn. Tôi đem việc này ra bàn với bố mẹ tôi, cả hai đều đồng ý, nhất là ông bà nội của tôi. Chọn nơi học mới là điều khó khăn hơn cả. Đa số các bạn bè của tôi chọn đi học ở Mỹ (nhất là những đứa có cha mẹ có quốc tịch đảng), tôi lại thấy Úc là xứ sở hiền hòa có nhiền nét về văn hóa nghệ thuật, nên tôi đã chọn môn học về Tài chánh ở trường Đại Học RMIT (Royal Melbourne Institute of Technology), Melbourne, nước Úc.
Dù là đã có một ít vốn liếng tiếng Anh đã học ở trường học cũng như trường đời, nhưng ngày đầu tiên đến giảng đưởng nghe giảng bài, thú thực là tôi như con vịt nghe sấm, chẳng hiểu ông Giảng viên tóc vàng nói cái gì cả, vì giọng của ông hoàn toàn là giọng Úc, khác xa với những phát âm theo tiếng Mỹ mà tôi đã từng nghe ở Việt Nam. Môn học kế tiếp thì tôi lại còn thua nặng hơn nữa, vì Giảng viên này gốc ngưởi Ấn Độ, tiếng Anh của ông còn pha nhiều âm thanh R R R thật là khó nghe.
Hai năm trời trôi đi thật nhanh, ngoài giờ học, tôi xin đi làm thêm ở những nhà hàng ăn ở đường Victoria, khu vực Richmond. Những nhà hàng này tuy bán món ăn Việt Nam nhưng đa số khách hàng lại là người da trắng, nên nhờ đó mà tiếng Anh của tôi đã khá hơn trước và cách phát âm cũng vì thế mà đổi hoàn toàn theo giọng Úc.
Cuối cùng, tôi đã học xong cái bằng Master và sửa soạn khăn gói về nước. Bạn bè của tôi đa số xin ở lại Úc làm việc và sinh sống, tôi không có ý định ở lại, chỉ muốn về phụ giúp gia đình mà thôi.
Tôi mua vé máy bay về Sàigòn trước, nghỉ ở đó một ngày gặp bạn bè rồi mới về Hà Nội ở luôn. Ngồi bên cạnh tôi là một người đàn ông trung niên, ông không bắt chuyện với tôi mà chỉ ngồi im lặng, lâu lâu lại nhìn vào cái hộp sắt gắn kín đang cầm trên tay. Mãi khi xuống phi trường Changi để nghỉ hai tiếng, ông mới mở miệng nhờ tôi cầm dùm cái hộp sắt để đứng lên lấy hành lý để trên khoang xuống. Cái hộp tưởng là bằng sắt nhưng lại là hộp bằng nhôm rất nhẹ.
Ngồi trên ghế chờ đợi, ông mới cho tôi biết đó là cái hộp đựng tro của vợ ông. Vợ ông mới qua đời tuần trước, đã được hỏa táng và ông đem về Việt Nam để ở nhà mẹ vợ, theo lời trăn trối của vợ ông trước khi chết.
Tới phi trường Tân Sơn Nhất, ông chào và cám ơn tôi một lần nữa rồi ai về nhà nấy. Tôi không biết tên ông là gì và ông cũng chẳng bĩết tôi là ai?
Một năm sau, tôi quay trở lại Úc để dự lễ phát bằng cấp cho đứa em tôi. Đang đi trên đường Victoria, thật là ngạc nhiên, tôi đã gặp lại ông khách đi chung máy bay hồi nào. Ông cho tôi biết đã đem tro tàn của người vợ về xong xuôi rồi, đã đi làm trở lại. Tôi cũng cho ông hay là tôi đã xin được việc làm và đang làm việc ở Sàigòn, nhân dịp dự lễ phát bằng cấp cho đứa em, tôi xin nghỉ một tháng để đi thăm những thắng cảnh Úc mà trong suốt hai năm đi học tôi không có thì giờ đi đâu cả. Lần này ông cho tôi số điện thoại và nói nếu tôi muốn đi chơi thăm phong cảnh, ông sẽ xin nghỉ đưa tôi đi cho vui.
Thế là chúng tôi quen nhau. Ông tên Thanh, là Lính Cộng Hòa, ngày cuối cùng của cuộc chiến, ông là một Chuẩn Úy 18 tuổi mới ra trường, đánh trận đầu tiên và cũng là trận cuối cùng của đời lính. Ông có hai đứa con nhưng chúng nó đi làm ở Tiểu bang khác, lâu lâu mới về thăm nhà, còn tôi, tôi ba mươi lăm tuổi rồi, và chưa có ý định gì về tương lai cả.
Về lại Sàigòn, chúng tôi vẫn tiếp tục emails qua lại với nhau. Có một lần ông về Việt Nam thăm tro tàn của vợ và nhân dịp đó đi chơi uống cà phê với tôi. Qua năm sau, tôi muốn trở lại Úc một lần nữa để đi thăm Đảo San Hô ở Queensland, Thanh cũng xin nghỉ để đi chơi cùng với tôi.
Thanh đã ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Suy đi nghĩ lại, tôi tuy còn độc thân nhưng đã lớn tuổi rồi (so với Thanh thì tôi còn nhỏ lắm), nên đồng ý làm vợ Thanh.
Thanh làm bữa tiệc gia đình để ra mắt tôi với hai đứa con và bạn bè. Hai đứa con của Thanh nói toàn tiếng Anh, tụi nó không có ý kiến gì, miễn thấy ba nó vui là được rồi. Lần đầu tiên gặp những người bạn của Thanh, tôi vui miệng kể lại cuộc đi chơi ở Đảo San Hô: “Thật là... Hoành Tráng chưa từng thấy. Đi xem đảo xong, chúng em đi phố mua hàng, chỗ nào cũng bán Khuyến mãi, thích ghê..”
Cả nhà đang ồn ào, tôi chợt thấy không khí có vẻ im lặng sau khi tôi nói chuyện, những người bạn của Thanh nhìn tôi có vẻ e dè lắm, họ vẫn nói chuyện, nhưng hình như không có nói chuyện với tôi. Một bà vợ của người bạn thân của Thanh đã hỏi thẳng tôi: “Cô là... du học sinh hả? Lấy chồng già để... được ở lại Úc hả?”
Khi vào trong bếp lấy thêm đồ ăn, tôi thoáng nghe một người nào đó nói nhỏ với Thanh:
“Mày lấy... Việt Cộng Con đấy à?”
Tôi nghe Thanh trả lời: “Đâu phải ai nói giọng Bắc cũng đều là Việt Cộng hết đâu!”
Tiệc cưới của chúng tôi mới là phiền phức, mặc dù chúng tôi chỉ tổ chức đơn giản thôi, nhưng bạn bè của Thanh nhận thiệp mời, họ đều có vẻ ngại ngùng, không muốn tham dự. Thanh nói với tôi:  “Ông Hội trưởng của anh họp cả hội lại để lấy quyết định... có dự tiệc cưới của anh hay không? Họ quyết định... đi với tư cách cá nhân mà thôi, vì dù sao cũng là bạn bè.”
Tôi ngần ngừ nói với Thanh:   “Anh ơi... nếu thấy khó khăn quá, hay là... mình đừng có lấy nhau nữa... Sao họ lại... kỳ thị với em như vậy? Em nói tiếng Bắc, vì em sinh đẻ ở ngoài Bắc, chứ em đâu có tội tình gì đâu?”
Thanh an ủi tôi: “Em cũng phải hiểu cho họ, họ cũng như anh, đều là những người bị bọn Cộng sản Bắc Việt xâm chiếm đất nước, bắt tù bắt tội sống chết đủ điều. Suốt ngày họ nghe cái giọng Bắc kỳ mạt sát họ, nó thấm vào đầu, nên không thể có cảm tình với cái giọng Bắc được. Anh hiểu em, nhưng họ chưa hiểu và chưa thông cảm cho em. Cứ để một thời gian, họ sẽ hiểu em đó mà.”
Tôi sinh đứa con trai đầu lòng, đặt tên cháu là Nam. Ngày thôi nôi, anh chị nó đến dự, vui vẻ thay phiên ẵm em, đứa con gái út của Thanh ẵm em vừa cười vừa nói:  “My... baby brother”
Những người bạn chúc mừng Thanh... “Đáo Mã Thành Công”.
Khi tôi tháo chiếc dây chuyền hộ mạng của tôi đeo vào cổ cho Nam, một bà ngạc nhiên nhìn sợi giây mà hỏi tôi:  “Cái gì vậy?”
-“Dây chuyền hộ mạng của em đấy.”
-“Đẹp quá nhỉ! Ai khắc mà đẹp quá, hình như là hai cái mặt chữ khắc trên gỗ đen thì phải.”
Chồng tôi biết tôi có sợi dây chuyền này, nhưng coi đó là đồ nữ trang của tôi thôi, nên chẳng để ý đến. Khi thấy ai cũng nhìn vào nó, tôi vui miệng kể lại lai lịch của sợi giây chuyền cho tất cả cùng nghe:
Tôi sinh ra ở Hà Giang. Nói là Hà Giang chỉ để cho có nơi có chốn trên bản đồ mà thôi, chứ thực ra, nơi tôi sinh ra không có tên trên bản đồ miền Bắc. Đó là một nơi ở giữa rừng núi âm u không có vết chân người.
Theo bố tôi kể lại, vào thời năm 1954, khi mọi người dân đều muốn di cư vào Nam, gia đình tôi gồm có ông bà nội, ba mẹ tôi và gia đình của các bác các chú đã gồng gánh từ quê lên Hải Phòng, để xuống tầu di cư vào Nam. Khi đang ở trên đường thì gặp một đám người khác cũng nhận là đi di cư và biết có một con đường tắt đi Hải Phòng rất gần, thế là cả bọn theo chân đám người này. Đến chiều tối thì có xe hàng tới chở tất cả, nói rằng đi xe cho chóng đến nơi. Xe chở đi tới một vùng rất xa, tài xế cho mọi người xuống mà nói rằng, nghỉ đỡ đêm nay, sáng mai sẽ có xe khác tới chở thẳng đến Hải Phòng. Ai cũng vui mừng trải chiếu ra ngủ qua đêm. Sáng hôm sau, có xe tới đón thật, nhiều xe lắm, xe nào cũng chở đầy người. Mọi người vui mừng kéo nhau lên xe đi Hải Phòng. Xe đi cả ngày trời vẫn không tới vùng biển như mọi người mong đợi, trái lại, xe chở mọi người tới một nơi đầy lính canh có súng. Những người lính này chĩa súng bắt tất cả ngồi im không dược hỏi han gì cả, họ khiêng từng miếng vải nhà binh tới phủ kín xe rồi bắt đầu chạy suốt đêm. Đến sáng mới tói nơi, cả bọn được đẩy xuống xe để bị chỉa súng bắt đi bộ vào trong rừng. Tới nơi, cán bộ tập họp mọi người lại, kết tội cả nhóm là đã phạm tội phản lại nhân dân, bỏ trốn vào miền Nam, bị đầy vào đây đến bao giờ được cách mạng và nhân dân khoan hồng, sẽ được về với nhân dân.
Đến lúc đó, mọi người mới biết rằng đã bị bọn Cộng sản đưa người ra dụ dỗ đi theo chúng để rồi bị đi đầy vào vùng rừng núi âm u không biết ngày về. Lâu lâu lại có từng đoàn người khác hoặc được xe chở, hoặc bị xiềng xích đi bộ ngang qua để tới những nơi xa xôi hoang vắng khác được gọi là “Cổng Trời”.
Vào khoảng năm 1960, có thêm một nhóm tù nữa được đưa tới Cổng Trời, đám người này thỉnh thoảng được ra ngoài làm rừng, họ tự xưng là “Biệt Kích Miền Nam” được thả ra Bắc để hoạt động, chẳng may bị bắt.
Tôi sinh ra vào năm 1973 ở cái vùng rừng núi âm u, trại tù của những người muốn di cư vào Nam năm 1954 và trải qua thời thơ ấu ở giữa nơi núi rừng trùng điệp không bóng người này. Khi tôi được năm tuổi, một hôm đi theo cha chặt mây, đã bị ngã xuống hố sâu. Bố tôi bất lực nhìn thân xác của tôi mà không có cách nào để cứu. May thay, một nhóm Biệt kích đi ngang, thấy vậy đã thòng dây đu xuống tận vực xâu mà cứu tôi lên và đưa cả hai bố con tôi về tận nhà. Từ đó, lâu lâu những người Biệt Kích này lại đi ngang vào thăm gia đình tôi. Người Biệt kích cứu tôi nhận tôi làm con nuôi và đã gỡ sợi dây chuyền ông đang đeo để đeo vào cổ tôi mà nói: “Tặng cho cháu cái bùa hộ mạng đó.”
Ông giải thích cho bố tôi biết, sợi dây chuyền này do ông đẽo gỗ trong rừng mà khắc thành hai chữ BK tức là Biệt Kích. Các chú này đã khuyên bố mẹ tôi nên tìm cách về thành phố mà sống, chứ đừng ở mãi nơi rừng hoang cô quạnh này mà bỏ phí cuộc đời của những dám con cháu.
Năm 1979, khi Trung cộng bắt đầu đánh Miền Bắc, những Biệt Kích đã bị đem đi nơi khác, bố mẹ tôi nhớ lời các Biệt Kích mà tìm đường trốn về Hà Nội, vì thế, tôi mới được đi học và sống cho đến ngày hôm nay.
Khi tôi kể xong câu chuyện, mọi người đều thay nhau cầm lấy sợi dây chuyền của con tôi một cách trân trọng và quý mến. Người bạn mà trước đây gọi tôi là “Việt Cộng Con” là người đầu tiên hỏi tôi:  “Gia đình của chị bị đưa đi... vùng kinh tế mới Cổng Trời đấy à?Chỉ vì muốn di cư mà bị đầy ải suốt hơn hai mươi năm trời đấy sao? Bọn Việt cộng chúng mày sao mà tàn ác thế! Cám ơn Trời Phật đã phù hộ cho gia đình chị, những người Việt Nam yêu Tự Do, còn sống được cho đến ngày hôm nay.”
Tôi mỉm cười nói thêm vào: “Tôi cảm ơn Trời Phật và cảm ơn Chúa nữa. Ông bà chúng tôi không đi tìm Tự Do vào năm 1954 được, thì đến đời cháu tức là đời của chúng tôi, chúng tôi đã tìm được Tự Do rồi đấy. Nhờ các anh Biệt Kích Miền Nam mà tôi được cứu sống, nhờ lời khuyên của các anh mà bố mẹ tôi mới dám trốn vùng cải tạo để về được tới Hà Nội. Cũng nhờ những bà mẹ, bà vợ của những người Lính Miền Nam bị tù cải tạo mà bố mẹ tôi mói có cuộc sống đáng sống. Các anh chị thấy không, nhờ tình người, nhờ những người Miền Nam mà chúng tôi mới sống đến ngày hôm nay, chứ đâu có bác nào đảng nào cứu giúp chúng tôi đâu? Cũng vì thế mà dù có ai nói gì thì nói, tôi cũng cứ lấy người Lính Cộng Hòa mà tôi quý mến.”
Từ hôm đó, tôi thấy tất cả bạn bè của Thanh đã thay đổi thái độ với tôi. Các anh đã gọi tôi là “Chị Thanh” và các bà đã gọi tôi bằng “Trinh” hoặc là “Cô Em Gái Bắc Kỳ”.
Con tôi đã được năm tuổi rồi, cháu đã đi học mẫu giáo, tôi có thì giờ đi tìm một công việc tạm thời. Tôi tìm đến một văn phòng Luật Sư của người Việt để xin làm Điện Thoại Viên. Ông Luật Sư phỏng vấn tôi xong, nói với tôi: “Để chú sắp xếp cho cháu làm hồ sơ nhé, còn công việc nghe điện thoại, chú sẽ tìm người khác”
Tôi thông cảm với ông Luật sư, mọi người vẫn còn... ác cảm, còn... kỳ thị với giọng nói Bắc Kỳ của tôi.
Tôi xin lỗi đã nói như vậy, nhưng thật sự tôi không biết dùng chữ gì để nói về hoàn cảnh của tôi. Chồng tôi đã thông cảm với tôi, anh Thanh đã nói với tôi: “Người ta nói “Cái áo không làm nên ông thầy tu” Nhưng thực sự cái áo đã làm cho người ta nhìn lầm nguời mặc nó là thầy tu. Em không những nói giọng Bắc, em còn dùng những từ ngữ mà cái đám Việt cộng thường dùng, ngay cả những người Miền Nam hay những người Lính Cộng Hòa mà nói cái giọng đó, cũng bị ghét, nói chi là Bắc Kỳ rặt như em.
Em cứ giữ cái giọng Bắc Kỳ của em, nhưng em đừng... Hoành Tráng, đừng... Bức Xúc nữa, có được không?”
Tôi suy nghĩ... Đúng! Chồng tôi nói đúng. Nhập Gia Tùy Tục – Nhập Giang Tùy Khúc.
Tôi đã lấy chồng Lính Cộng Hòa rồi, mà tôi lúc nào cũng có cái giọng Bắc Kỳ Hai Nút (75, Bắc kỳ chín nút tức là Bắc kỳ 54) thì ai mà chịu nổi.
Bây giờ, tôi không còn... “Xử Lý” nữa, mà tôi phân tích, tôi tìm hiểu từng trường hợp mà giải quyết cho thỏa đáng. Mỗi khi đi ra ngoài đường, nghe tôi nói chuyện, không còn ai quay lại nhìn tôi rồi bỏ đi chỗ khác nữa.
Đôi khi, những ông bà bạn của anh Thanh vẫn gọi tôi là “Việt Cộng Con”  Nhưng họ nói chỉ để mà đùa dỡn mà thôi, chứ không còn châm chọc như trước nữa.
Riêng phần con tôi, cháu Nam, lúc nào cháu cũng khoe:
“Con là con của “Lính Cộng Hòa” mà!”

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI, LÀ THẾ ĐẤY!


NGUYỄN KHẮP NƠI.