Luân hồi: Sự thật hay sai lầm?
Tác giả: Một học viên Singapore
[Chanhkien.org]
Những khả năng siêu thường – sự thật, sự sai lầm, mê
tín dị đoan hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Câu chuyện của những
người có trí óc phi thường; có khả năng đi sâu vào quá khứ, trí óc có
khả năng di chuyển đồ vật và cảm nhận được vật mà những người như chúng
ta không thể làm được với những cảm giác bình thường; những trí óc làm
việc độc lập với thân thể. Từ thời xưa, những điều bí ẩn đó làm những
người có lý lẽ tò mò, nhưng chỉ sau những năm 70 thì các nhà khoa học –
những nhà thám tử trí óc, bắt đầu hiểu được một số điều về sự huyền bí
đang làm việc bên trong chúng ta.
Chúng ta có một cuộc đời người hay là một vài cuộc đời ? Có bao giờ
bạn trải qua một cảm giác đã nhìn thấy hay “đã từng ở đó trước đây”?
Theo những nhà thám tử trí óc, chúng ta trải qua nhiều đời trước đây
trong quá khứ và chúng ta sẽ tiếp tục được sinh ra lại, thành một dạng
khác, cho đến khi chúng ta đạt đến một trạng thái tuyệt đối. Sau đây là 3
trường hợp thú vị của những thí nghiệm của các chuyên gia về lĩnh vực
luân hồi.
Trường hợp 1
Trường hợp 1
Arnall Bloxham là một nhà thôi miên người xứ Wales sống giữa những
năm 70, trong 20 năm, ông đã thôi miên vài trăm người và đã ghi lại
những gì xảy ra theo sự miêu tả của họ về những kiếp trước. Liệu những
đoạn băng của Bloxham chứng minh sự luân hồi hay chúng có thể được giải
thích theo những cách khác không? Ngài Arnall Bloxham là một chuyên gia
trong lĩnh vực mà các nhà thôi miên gọi là ‘những thí nghiệm quy hồi của
kiếp trước’. Bằng cách thôi miên, ông có thể đưa một người trở lại thời
điểm mới sinh, và ngay cả trước đó. Lúc bấy giờ, Bloxham là chủ tịch
Hội các nhà thôi miên Anh quốc và ông ta đã sử dụng thuật thôi miên để
chữa bệnh, chẳng hạn như hút thuốc.
Những gì diễn ra trong các thí nghiệm của ông về sự quy hồi thôi miên
thách thức logic của con người. Khách hàng của ông ta có thể thuật lại,
một cách tường tận chi tiết, về cuộc đời của những người đã từng sống
hàng trăm năm trước đây.
Điều này dường như thật không thể tin được, Bloxham đã thu lại hơn
400 cuộn băng ghi âm những người đang hồi tưởng về những cuộc đời trước
đây của họ. Thêm vào đó, nhiều sự việc được ghi lại rất chi tiết, qua
các cuộn băng này để xem xét lại, và kết quả đã được chứng minh đúng là
sự thật. Theo Bloxham, bằng chứng này xác minh một cách rõ ràng rằng sự
luân hồi của con người là có thật.
Một trong những trường hợp được ghi chép cẩn thận là trường hợp của
Jane Evans. Sự hồi tưởng của cô về những cuộc đời trước bắt đầu vào năm
1971 khi cô thấy một tấm biển có dòng chữ: “Arnall Bloxham nói rằng bệnh
thấp khớp là do tâm lý.” Jane, một người nội trợ ở xứ Wales 32 tuổi mắc
bệnh viêm khớp, cô thấy câu nói này thật lạ thường, vì thế cô đã quyết
định liên lạc với người đàn ông có trách nhiệm với tấm biển này. Quả
thật, cô đã liên lạc được với người này qua một người bạn của chồng cô.
Và cuối cùng cô đã liên hệ được với 6 cuộc đời trước đây của cô. Cô đã
từng là: Vợ của một gia sư vào thời La Mã; Một người Do Thái bị tàn sát
vào thế kỷ thứ 12 ở York; Người hầu của một ông hoàng thương gia thời
trung cổ ở Pháp; Một tỳ nữ của nữ hoàng Catherine of Aragon; Một nông
dân nghèo ở Luân Đôn dưới thời cai trị của nữ hoàng Anne; Và là một nữ
tu sĩ vào thập kỷ 15 ở Mỹ.
Câu chuyện của Jane Evans và vài ví dụ khác về luân hồi đã trở thành
tiêu điểm cho nhà sản xuất truyền hình BBC, Jeffrey Iverson, trong cuốn
sách của ông mang tựa đề “Nhiều Hơn Một Kiếp?” Vào năm 1975, để theo
đuổi việc kiểm nghiệm lý thuyết về luân hồi, Iverson đã xin sự cho phép
Jane để Bloxham thôi miên cô lần nữa, lần này có máy quay phim và máy
thu thanh của truyền hình BBC. Sau đó Iverson đã bắt đầu khai thác về
việc liệu cô ấy đã thực sự đã trải qua nhiều đời người hay không.
Iverson đã nghiên cứu chi tiết về những cuộc đời này và đã xác minh
rằng những chi tiết về sự quy hồi được ghi lại của Jane Evan thật sự dựa
trên thực tế. Cuối cuốn sách, ông cho rằng công việc trong 20 năm của
Bloxham xác minh một cách rõ ràng khái niệm về sự luân hồi. Ông còn sản
xuất một cuốn phim tài liệu BBC, có tên “Những Đoạn Thu Băng Của
Bloxham” dựa trên tất cả những tài liệu này.
Trường hợp 2
Những người hoài nghi gán hiện tượng với điều mà các thám tử trí óc gọi là “cryptomnesia” – một thuật ngữ có nghĩa là nhớ lại những sự việc mà bạn đã từng biết! Nếu những kỷ niệm đã lâu như vậy có thể được chọn lọc từ trí nhớ của một người, nó có thể giải thích một cách có logic về cái được gọi là “sự luân hồi” của Jane Evan.
Những người hoài nghi gán hiện tượng với điều mà các thám tử trí óc gọi là “cryptomnesia” – một thuật ngữ có nghĩa là nhớ lại những sự việc mà bạn đã từng biết! Nếu những kỷ niệm đã lâu như vậy có thể được chọn lọc từ trí nhớ của một người, nó có thể giải thích một cách có logic về cái được gọi là “sự luân hồi” của Jane Evan.
Tuy nhiên, theo bác sĩ Arthur Guirdham, một người Anh có nhiều uy tín
về sự luân hồi, lời giải thích này không thể giải thích cho các trường
hợp mà ông đã từng gặp và nghe kể. Bác sĩ Authur Guirdham thuật lại các
thí nghiệm này trong những cuốn sách của ông, “Chúng Ta Là Người Khác,”
“Dòng Dõi Cathars và Sự Luân Hồi” và tiểu sử của ông, “Một Bàn Chân Trên
Cả Hai Thế Giới.” Bác sĩ Guirdham, một bác sĩ tâm thần quốc gia đã về
hưu ở Anh Quốc, đứng đầu một nhóm ít người tin rằng họ là người Cathars
trong những đời trước đây, một nhóm dị giáo đã tồn tại ở khu vực
Languedoc thuộc Tây Nam nước Pháp vào thế kỷ thứ 13.
Sự tình cờ đưa đến học thuyết luân hồi của bác sĩ Guirdham bắt đầu ở
Bath, năm 1962, tại một bệnh viện ngoại trú, nơi bác sĩ Guirdham làm
công việc của một bác sĩ tâm thần. Một ngày nọ, bệnh nhân cuối cùng của
ông là một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, trông rõ ràng rất bình thường, cô
ta thỉnh thoảng bị ác mộng tái diễn từ hồi còn nữ sinh, nhưng hiện tại
cô gặp phải 2 hoặc 3 lần một tuần. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang nằm
trên sàn nhà trong khi một người đàn ông tiến đến từ đằng sau lưng. Cô
ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cảm thấy rất khiếp sợ.
Mặc dù bác sĩ Guirdham vẫn giữ bình tĩnh, nhưng ông phải giấu sự ngạc
nhiên của mình khi lắng nghe bệnh nhân của mình là một phụ nữ đang diễn
tả một cơn ác mộng giống y như vậy cũng đã gây phiền phức cho ông ta đã
hơn 30 năm qua. Vị bác sĩ rất ngạc nhiên nhưng không nói gì với bệnh
nhân. Từ đó cô ta không bao giờ gặp ác mộng trở lại nữa, và đối với bác
sĩ Guirdham, giấc mộng của ông ta cũng ngưng trong vòng một tuần sau khi
gặp người bệnh nhân mới này.
Mặc dù những cuộc hẹn gặp của họ vẫn tiếp diễn. Bác sĩ Guirdham chắc
chắn rằng người bệnh nhân này không có vấn đề tâm thần và những sự hiểu
biết về quá khứ của cô ta làm ông tò mò. Sau đó cô cho ông ta một danh
sách tên của những người mà cô nói là đã sống vào thế kỷ 13 và miêu tả
những gì đã từng xảy ra với họ. Cô cũng nói với bác sĩ Guirdham rằng,
ông ta cũng sống vào lúc đó và mang tên là Rogiet de Cruisot.
Là một bác sĩ tâm thần, bác sĩ Guirdham đã thu thập được một số thông
tin căn bản về lý thuyết của sự luân hồi, nhưng chưa từng đi sâu về
lĩnh vực này. Tuy nhiên, lần này ông thực sự tò mò, và ông đã quyết định
tìm hiễu kĩ hơn. Ông tìm thấy những cái tên mà bệnh nhân của ông cung
cấp quả thật chính xác, mặc dù chỉ được đề cập đến trong một vài sự kiện
ít có tiếng tăm trong lịch sử Trung cổ. Tuy nhiên, những sự kiện này
được viết lại bằng tiếng Pháp, và chưa được dịch sang tiếng Anh. Tất cả
những người mà bệnh nhân của bác sĩ Guirdham miêu tả đều là thành viên
của tôn giáo Cathar, một nhóm rất hưng thịnh ở miền Nam nước Pháp và
miền Bắc nước Ý vào thời Trung Cổ. Ngoài ra, người Cathar tin vào sự
luân hồi. Sau đó, bác sĩ Guirdham đã gặp nhiều cá nhân, tổng cộng 11
người, đều là những người có ký ức về kiếp trước của họ về việc cùng
chung sống trong một nhóm Cathar.
Bác sĩ Guirdham nói, không có đối tượng nào bị gây mê hoặc bị thôi
miên; những cái tên từ quá khứ và các sự kiện đơn giản xuất hiện trong
trí nhớ của họ. Bác sĩ Guirdham cũng cho công bố một trong những bằng
chứng đáng chú ý nhất mà ông thu thập được. Đó là một tập tranh họa của
một cô gái 7 tuổi, mang những nét vẽ của một kỷ nguyên trong quá khứ.
Tập tranh họa cũng gồm có nhiều tên tuổi của những thành viên của tôn
giáo Cathar. Thật vô cùng kinh ngạc, bác sĩ Guirdham đã nói, “Nó vượt
qua sự tưởng tượng của tôi, làm sao một đứa trẻ 7 tuổi có thể biết những
cái tên này khi tôi lại không nghĩ rằng đã có một chuyên gia về sử học
trung cổ ở Anh Quốc vào lúc đó đã biết về những người này.”
Bóng dáng của những ký ức, tên tuổi và các mối liên hệ đã thuyết phục
bác sĩ rằng ông ta và nhóm của ông đã cùng nhau sống chung, không chỉ
một, mà vài đời trước đó. Ông đã nói, “Với 40 năm kinh nghiệm trong y
học, hoặc là tôi biết được sự khác nhau giữa nhìn thấu thị và sự suy
tưởng (cảm nhận hoặc nói những điều mà không khác không thể tin), hoặc
là chính tôi bị điên khùng. Không ai trong nhóm tôi giận dữ về điều này –
và những bạn đồng nghiệp của tôi cũng không ai cho rằng tôi bị khùng.”
Trường hợp 3
Khi các chuyên gia hàng đầu thế giới về luân hồi được nhắc tới, thì
bác sĩ Ian Stevenson, giảng sư về tâm thần học tại Đại Học Virginia sẽ
có tên trong danh sách. Ông đã đi khắp nơi để điều tra những báo cáo
khác nhau về sự luân hồi và đã phát minh ra một cách để kiểm chứng một
cách khắt khe nhằm loại bỏ sự sai lệch, sự suy tưởng, v. v. Trong 200
trường hợp, chỉ có 20 trường hợp qua được sự kiểm nghiệm kỹ lưỡng của
bởi bác sĩ Stevenson và được đề nghị là những trường hợp khả quan về sự
luân hồi. Bảy trường hợp xảy ra tại Ấn Độ, ba trường hợp ở Sri Lanka,
hai trường hợp ở Brazil, một trường hợp ở Lebanon và bảy trường hợp từ
các bộ lạc người Mỹ da đỏ ở Alaska.
Lấy trường hợp của một bé gái rất nhỏ, sinh năm 1956 tại trung tâm
Sri Lanka với các tên ngộ nghĩnh Gnantilleka Baddewithana. Ngay sau khi
cô bé bắt đầu tập nói, cô đã bắt đầu nhắc đến cha mẹ khác của mình ở một
nơi khác, nơi mà cô bé nói cô còn có hai anh trai và nhiều chị gái.
Từ những chi tiết mà cô bé cho biết, cha mẹ cô bé theo sự diễn tả của
cô mà tìm được một gia đình nọ tại một thị trấn cách đó không xa. Họ
biết được rằng gia đình này mất đi một đứa con trai vào năm 1954. Khi
Gnantilleka được đưa đến thăm gia đình này, cô bé nói rằng cô bé chính
là đứa con trai đã mất của họ và đã nhận diện rất chính xác bảy thành
viên trong gia đình của “cậu bé”. Cho đến tận lúc đó, hai gia đình chưa
bao giờ gặp nhau, thậm chí chưa từng đến thăm thị trấn của nhau.
Kết luận
Những người còn hoài nghi có thể bỏ qua lý thuyết về sự luân hồi và
cho đó là ảo tưởng, trong khi những người không tin vào luân hồi có thể
cho đó là dị đoan vô căn cứ.
Cho dù bạn có tin vào điều đó hay không, từ thời xa xưa, những tôn
giáo đông phương, như Phật Giáo và Đạo Giáo đã tán thành lý thuyết về sự
luân hồi trong đức tin của họ. Họ tin vào luật nhân quả, nói cách khác,
đó là mối liên hệ giữa nhân và quả. Họ tin rằng nhân cách của một con
người trong đời này và tất cả những việc làm tốt và xấu của người ấy đều
được ghi lại. Nhưng, vậy thì, ai là người ghi chép lưu giữ những sự
việc đó?
Lý thuyết đó nói lên rằng năng lực tự nhiên của Luật Vũ Trụ, hoặc bạn
có thể gọi nó là Luật Tự Nhiên, sẽ nắm giữ tất cả. Những việc làm của
một người, dù tốt hay xấu sẽ triển hiện trong đời này hoặc đời sau, như
là gặp may hoặc vận mệnh tốt xấu, hoặc nghiệp lực, v. v. tùy từng trường
hợp.
Những người tin vào thuyết vô thần có thể coi lý thuyết này như một
ví dụ của “hội chứng định mệnh”. Những người tin vào thuyết vô thần tin
rằng cuộc đời là do họ tự tạo ra, số mệnh của họ nằm trong tay của họ.
Trái lại, những người tu Đạo tin rằng một người gặt được những gì mà
họ đã gieo. Có lẽ, điều này giải thích một trong những lý thuyết của Đạo
Gia về 8 loại người của vòng luân hồi; như giàu có và nghèo khổ, danh
giá và thấp hèn, sống thọ và yểu mệnh, tương tự như vậy.
Có lẽ đây là nguyên nhân tại sao Phật Gia đã đưa ra lý thuyết về “lục
đạo luân hồi” bắt đầu từ 2.500 năm trước đây, cho đến ngày nay.
Và có lẽ đây chính là nguyên nhân chúng ta thường nghe những lời răn
dạy của ông cha theo câu tục ngữ “Thiện hữu thiện báo, Ác hữu ác báo”.
Tham khảo:
Tham khảo:
(1) Iverson, Jeffrey’s book (1976) “Hơn một đời? Bằng chứng từ đoạn
băng đáng chú ý của Bloxham”. Souvenir Press, London. ISBN
0-285-62239-0.
(2) Bác sĩ Ian Stevenson đã sáng lập “Nhóm nghiên cứu Tri giác”
(DOPS) vào năm 1967, một đơn vị thuộc Khoa Y học Tâm thần, Đại học
Virginia. Qua sử dụng các phương pháp khoa học, DOPS đã khám phá các
hiện tượng huyền bí, đặc biệt với những đứa trẻ nói rằng chúng nhớ được
kiếp trước, các kinh nghiệm cận tử, xuất hồn, giao tiếp sau khi chết và
linh ảnh lúc lâm chung.
Ngày đăng: 22-01-2007
No comments:
Post a Comment